Nói chung, mọi thứ vẫn nên cẩn thận một chút! Hai đứa trẻ đó vốn là vô tội.
Nếu cần gì gia đình chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ!
Ngô Thất đứng dậy nói ra ý trong lòng của mình.
Hồi đó ông từng gặp qua anh em nhà Mạnh Cường.
Do đó cảm thấy hai đứa trẻ này rất đáng yêu còn hiểu chuyện.
Vì thế không khỏi sinh ra sự yêu thích.
- Tôi cũng vậy, dù sao trẻ con là vô tội!
Lam Hoàng cũng đứng lên muốn rời đi.
Ông ta vốn mang danh nóng nảy, khó tính.
Vì thế nếu có phải đắc tội với đám trưởng lão kia cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Dẫu sao mấy cái ý tưởng của đám đó toàn là tồi tệ chẳng có cái nào ra hồn.
- Cảm ơn hai người, bây giờ chúng tôi tạm thời ở đây một thời gian.
Sẵn tiện tôi sẽ điều tra lại một số thứ! Nếu được thì bữa nào đó ghé qua nhà chúng tôi chơi một chút! Sẵn tiện cho mấy đứa nhỏ làm quen với nhau!
Hiểu Trần cũng thành tâm cảm ơn hai người bạn của mình.
Cũng may ông có những người bạn rất tốt.
Suy nghĩ lại không cổ hữu xíu nào.
Vì thế cũng chẳng có áp lực hay lo lắng gì là mấy.
Có thể nói ngoài người vợ đã mất thì hai người bạn này là người quan trọng sánh ngang với bà ấy.
Họ không khác gì những tri kỷ đáng mến mà ông có được trong cuộc đời của mình.
................
Bên ngoài bữa tiệc chỗ Hiểu Tâm và Mạnh Hạo.
Ban nãy sau khi giải quyết xong việc cần làm gã liền đi kiếm Mạnh Hạo.
Khi thấy y đang ở chung với Mạnh Cường và Hiểu Vương thì chỉ nói vỏn vẹn hai chữ "Mượn người!" rồi đưa t đi mất.
Đi một hồi cuối cùng gã lại dẫn y ra ngoài.
Can đảm lắm y mới dám hỏi sao vậy thì chỉ được đáp lại là ở trong kia ngộp ngạt không hứng thú.
- Tôi nhớ cậu ra tay cũng mạnh lắm mà?
Hiểu Tâm dựa lưng vào vách tường sau lưng.
Vẻ mặt ảm đạm nhìn bên má sưng đỏ của Mạnh Hạo.
Lúc đánh gã không phải ra tay tàn nhẫn lắm sao? Bây giờ lại để bị đánh.
Đúng là không biết nói sao.
- Tôi cũng đâu muốn để bị đánh....chỉ là vì hơi bỡ ngỡ thôi.
Lúc đó...hình như trong đầu tôi xẹt qua chút gì đó...
Mạnh Hạo lí nhí nói.
Nhưng thính giác của gã rất thính nên nghe vô cùng rõ ràng.
Y nói trong đầu xẹt qua thứ gì đó.
Có phải là ký ức lần đó hay không?
Hiểu Tâm cau mày.
Vẻ mặt có chút không tốt.
Lần đó là nỗi ám ảnh kinh hoàng với Mạnh Hạo.
Nếu để y nhớ ra chắc chắn sẽ không ổn xíu nào.
Nhưng mà...nếu y nói vậy phải chăng ký ức đã bị rò rĩ? Mà như vậy, cứ giấu đi sự thật sẽ tốt sao?
- Sau này tốt nhất theo sát tôi! Đừng có tự ý la cà.
Hiểu Tâm coi như làm người tốt mà nhắc nhở.
Cũng chẳng hiểu sao gã lại phải làm như vậy.
Đúng là phiền hết chỗ nói.
- Lúc đó tôi thấy anh đang bận nói chuyện.
Tôi lại hơi đói nên không muốn làm phiền anh.
Tôi cũng đâu biết sẽ gặp phải tên khó ưa đó...
Nói ra y cũng oan uổng lắm chứ.
Bạn đang đọc bộ truyện Người Hầu Của Ma Cà Rồng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Hầu Của Ma Cà Rồng, truyện Người Hầu Của Ma Cà Rồng , đọc truyện Người Hầu Của Ma Cà Rồng full , Người Hầu Của Ma Cà Rồng full , Người Hầu Của Ma Cà Rồng chương mới