Trên bàn ăn bầu không khí an tĩnh bí hiểm, trước đây, Cố Dĩ Nguyên chưa từng nghĩ có ngày sẽ cùng quỷ ngồi ăn chung. Cô ăn những món vốn là những món cô thích nhất ở trước mặt giống như nhai sáp, nhưng không có cách nào xem nhẹ ánh mắt nóng rực đối diện. Có lẽ cái nhà này chỉ có quỷ ở, cho nên nhiệt độ trong phòng rất thấp, Cố Dĩ Nguyên nhịn không được kéo chặt quần áo, trái lại ánh mắt kia ngày càng trở nên nóng bỏng.
"Đoạn Vũ Mật, cậu…"
"A Nguyên, có phải đồ ăn không ngon không?" Cố Dĩ Nguyên một lần nữa mở miệng, muốn cùng Đoạn Vũ Mật nói chuyện, nhưng mà, mỗi khi cô nói được một nửa, đối phương liền biết cách cực kỳ tự nhiên cắt ngang lời cô.
"Không phải, không phải không ngon, chẳng qua là tôi cảm thấy bây giờ không phải lúc ăn cơm."
Tại sao vậy? Lẽ nào A Nguyên hi vọng mình đút cho cậu à?"
Đoạn Vũ Mật nói sau đó thật sự đứng dậy đi tới bên cạnh Cố Dĩ Nguyên, nhẹ nhàng ngồi lên đùi cô. Trọng lượng cùng với cảm giác lành lạnh đột ngột đến làm cho Cố Dĩ Nguyên hoảng sợ, cô không nghĩ tới quỷ cũng có trọng lượng, càng không có nghĩ tới, đối phương sẽ tới.
Hai người mặc không nhiều lắm, Cố Dĩ Nguyên là quần, mà Đoạn Vũ Mật cũng là quần. Cảm nhận nhiệt độ lạnh như băng xuyên qua vải vóc truyền đến người mình, nghĩ tới cổ thân thể này đã chết, cô nghĩ sao cũng cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng muốn đẩy người trên đùi mình xuống, không phải, là quỷ.
"Được rồi, trước tiên cậu từ trên người tôi xuống đi, tôi có thể tự mình ăn." Cố Dĩ Nguyên có chút lúng túng đẩy Đoạn Vũ Mật, cảm thấy được trong ánh mắt của Cố Dĩ Nguyên có ý né tránh sau đó nhíu mày, tuy trong lòng muốn phân thân mật này có thể giữ lâu một chút, nhưng vẫn từ trên người Cố Dĩ Nguyên chậm rãi rời đi, ngồi qua một bên. Thấy người kia đứng lên, Cố Dĩ Nguyên vội vàng đứng dậy, cùng Đoạn Vũ Mật kéo ra khoảng cách.
"Thực ra, hôm nay tôi tới là có chuyện muốn nói với cậu, tôi hi vọng cậu có thể ngưng hẳn hành vi quấy rối tôi. Những hình ảnh vừa rồi tôi nhìn thấy, tôi rất cảm ơn cậu đã cứu tôi, nhưng…" Lời tiếp theo, Cố Dĩ Nguyên có chút khó có thể mở miệng, cô nhìn Đoạn Vũ Mật, nghĩ đến vừa rồi những gì mình nhìn thấy trong tình cảnh kia.
Cô cảm thấy Đoạn Vũ Mật chết rất oan uổng, cũng chính xác là bởi vì mình mà hi sinh tính mạng. Nhưng… chung quy Đoạn Vũ Mật vẫn là quỷ, mà mình là người. Người quỷ không chung đường, huống chi mình cũng không thích cô ta, sao có thể ở cùng cô ta.
"A Nguyên có ý là cậu sẽ đi sao?" Nhìn Cố Dĩ Nguyên đứng ở cửa, Đoạn Vũ Mật nhẹ giọng hỏi. Cô yên lặng nhìn Cố Dĩ Nguyên, rốt cuộc đã bao lâu chưa nhìn thấy người kia rồi? Hình như mình và cậu ấy cho tới bây giờ chưa từng nghiêm túc nhìn lẫn nhau như thế.
Tính cách Đoạn Vũ Mật vẫn luôn hèn yếu, từ nhỏ thành tích không tốt, vẫn luôn bị bạn trong lớp bắt nạt, tình huống như vậy mãi đến Cao trung mới có chuyển biến tốt. Chỉ là những người kia sẽ không bắt nạt mình mà là không nhìn mình, xem nhẹ mình, xem mình như người vô hình.
Mà Cố Dĩ Nguyên lại cùng cô bất đồng, Cố Dĩ Nguyên trong trường là người đẹp nhất, là học sinh có thành tích đứng đầu danh sách, có nhiều bạn bè mà cô cũng muốn cùng Cố Dĩ Nguyên tiếp xúc. Nhưng Đoạn Vũ Mật cũng không có ngốc cho rằng đối phương không ngại thành tích yếu kém của mình, coi như ngày đó lúc thi đầu vào cho mình mượn bút cũng không có nghĩa gì.
Nhưng dù biết rõ, trong lòng vẫn không tự chủ được, thích nữ sinh kia. Ban đầu là ao ước đố kị, cô hi vọng mình cũng trở thành người như vậy nhưng càng cố gắng, lại càng phát hiện giấc mộng này càng xa xôi. Dần dần, phần hâm mộ và đố kị biến mất, thay vất đó còn lại phát ra từ nội tâm muốn tới gần và tiếp xúc.
Phần khát vọng hóa thành một loại tình cảm, đánh sâu vào lòng Đoạn Vũ Mật, cô bắt đầu giống như kẻ điên theo Cố Dĩ Nguyên, đi qua con phố người kia từng đi, ăn qua thức ăn người kia từng nếm, dùng điện thoại chụp mỗi một thứ của người kia. Cao trung, Đoạn Vũ Mật không hiểu phần tình cảm này của mình xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi lên đại học, đồng tính luyến ái cái từ này khuấy động lòng cô, để cho cô dùng trọn một năm chỉ để xác định, cô… thích Cố Dĩ Nguyên.
Tự khi đó cho đến sau này, Đoạn Vũ Mật không phải không nghĩ tới ý muốn khắc chế thứ tình cảm này, nhưng càng cố khắc chế, chấp niệm của cô đối với Cố Dĩ Nguyên càng sâu nặng, lần đầu tiên ảo tưởng đối phương là Cố Dĩ Nguyên. Lần đầu tiên chạm vào cơ thể mình, trong lòng nghĩ cũng là Cố Dĩ Nguyên. Cô cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn, thành tích xuất sắc nhất, bề ngoài xuất chúng, cũng làm quen vài người bạn, nhưng… Cố Dĩ Nguyên dường như hoàn toàn không nhớ rõ cô.
Ngày đó, khi cô lấy hết dũng khí muốn tìm Cố Dĩ Nguyên, lúc gặp mặt, cô đứng trước mặt Cố Dĩ Nguyên, đã thấy Cố Dĩ Nguyên và một nữ nhân khác bên nhau tay trong tay. Dáng vẻ hai người rất thân mật, cảm giác không coi ai ra gì làm cho Đoạn Vũ Mật cảm thấy trong lòng chua xót. Cô theo thói quen đi theo, khi nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên cùng nữ nhân kia ở trong góc hôn nhau, cô có thể cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh, kiên trì từ trước cho tới nay từng chút tan vỡ.
Thì ra, A Nguyên cũng thích nữ nhân, chỉ là… thích người không phải là mình. Đúng vậy, chính mình chỉ là người ngay cả nói chuyện cùng cũng không dám,có tư cách gì đi thích A Nguyên. Lúc này đây Đoạn Vũ Mật chọn lùi bước, nếu A Nguyên đã có người yêu, mình chờ đợi một chút cũng không sao, nếu như cậu ấy thật sự hạnh phúc, vậy mình ra sao cũng không hề gì.
Cứ như vậy, đợi chờ bị kéo dài vô thời hạn, cứ ngỡ cho đến khi già. Lúc nữ nhân bên cạnh Cố Dĩ Nguyên lại không phải là chính mình nữa, rồi ngay lúc cô không kịp chuẩn bị, đổi thành một người khác. Người đó chính là Vương Lỵ, bạn gái thứ hai của Cố Dĩ Nguyên. Cô nhìn hai người đi đôi vào cặp, nhìn hai người bên nhau, cũng đã thấy qua cuộc sống ngọt ngào của hai người.
Lúc này đây, Đoạn Vũ Mật cũng đành hết cách, cô nói với chính mình, tiếp tục chờ, nếu như A Nguyên hạnh phúc… chính mình sẽ buông tay.
Mà kết qua sau cùng, Vương Lỵ không thích hợp với A Nguyên, hai người chia tay, cuối cùng mình cũng có dũng khó mở miệng. Ngày đó trời mưa rất lớn, Đoạn Vũ Mật vẫn lái xe thi theo sau Cố Dĩ Nguyên, nhìn Cố Dĩ Nguyên bị một chiếc xe khác đuổi theo, nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên hết cách đành lái xe lên núi. Cô phải cứu người kia, những người đó muốn tổn thương người của cô, chính cô cũng nghĩ được vài cách.
Đoạn Vũ Mật cũng không hối hận những chuyện ngày đó mình làm, cô chỉ hối hận, lúc còn sống không có đem tâm ý của mình bày tỏ với Cố Dĩ Nguyên. Cô chết, từ khoảnh khắc mở mắt cô biết mình đã chết, thành quỷ, chân chính là một kẻ phiêu bạt không nơi nương tựa. Nhìn ba mẹ dẫn theo em gái đến, khóc rất thương tâm, mà muội muội mặc dù tuổi còn nhỏ cũng đã hiểu an ủi ba mẹ ra sao.
Nhìn thấy những điều này, Đoạn Vũ Mật bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, cũng may mắn khi ba mẹ cô không chỉ có mình con gái là cô. Em gái so với mình ưu tú hơn rất nhiều, em ấy hướng ngoại cũng rất hoạt bát, có em ấy coi như mình chết, ba mẹ cũng còn có người ký thác.
Đoạn Vũ Mật sau khi thành quỷ, thừa dịp buổi tối tới "thăm" Cố Dĩ Nguyên, phát hiện Cố Dĩ Nguyên không có việc gì, cô rất vui. Nhưng trong lòng có âm thanh đang nói với cô, làm cho cô một lần nữa cố gắng, lúc này ai cũng không có cách nào ngăn cản cô và A Nguyên bên nhau. Bất kỳ trở ngại nào xuất phát từ bản thân cô cho nên bây giờ không còn là vấn đề nữa. Nếu có người dám cướp A Nguyên của mình…
Sẽ gϊếŧ…
Không sai, gϊếŧ chết thì tốt rồi. Như vậy chính mình cũng không cần chờ đợi thêm nữa, nhìn Cố Dĩ Nguyên cùng người khác bên nhau, không ngừng chờ đợi, đến khi thân xác chết đi cũng không chờ được kết quả.
"Đoạn Vũ Mật, cậu cũng biết, cậu đã qua đời rồi, chúng ta không có cách nào ở chung với nhau. Tôi có thể giúp cậu tìm một pháp sư lợi hại, hắn có thể tiễn cậu đi, cho cậu đi luân hồi." Nhìn Đoạn Vũ Mật từng bước nhích lại gần mình, Cố Dĩ Nguyên bỗng nhiên có chút sợ. Cô thấp giọng nói, lại phát hiện chính mình sau khi nói xong, con ngươi của Đoạn Vũ Mật vốn phiếm hồng đã biến thành màu đỏ tươi.
"A Nguyên, đừng dể cho mình chờ, mình đã chờ cậu thật lâu. Không cho cậu đi, mình muốn cậu vĩnh viễn bồi mình."
—————————–
Ps. Hai chương xem như bù đắp cho quỷ tỷ (Nguyên tỷ đừng tìm em):v
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!