Khi cô dậy thì hạ thân truyền đến sự đau đớn, nhìn người con trai đẹp như tượng điêu khắc mà cười khổ.
Đẹp nhưng mang tính của một con dã thú, ngủ rồi mà cái thứ đó vẫn chưa rút khỏi người cô, thứ đó mềm oặt thô to làm cô thật đau a.
Nhìn lại cái giá treo người con trai cô yêu, Phong đã bị đẩy ra ngoài từ bao giờ: " Còn nhớ hắn sao? " Cô im lặng nằm im vờ ngủ, anh rút vật cứng đó ra khỏi người cô, chống hai tay, nằm trên cô.
Dùng thứ đó ma sát quanh miệng tiểu huyệt, không thương tiếc mà rút ra đâm vào.
Gần hai tiếng mới thả cô ra, giường ướt đẫm dịch sau lần hoan ái vừa nãy, nằm xuống ôm cô từ đằng sau: " Ngủ một lúc tôi đưa em đi chuẩn bị để về nhà Chính dự tiệc hằng năm.
" Cô mệt mỏi, quay người lại, dụi vào ngực anh, hai bàn tay bé nhỏ ôm lấy tấm lưng rộng của anh.
Lười biếng đáp: " Nghe theo anh vậy, oáp " Ngủ ngon lành trong lòng ai kia, còn ai kia thì cứ ngắm người trong lòng hôn nhẹ lên mái tóc thơm ngát, khẽ cười.
----
- Sáng hem sau ---
- Cô dậy đã thấy anh nhìn mình chằm chằm thì run sợ: " Tôi làm gì sai sao? " Anh vỗ tay một cái, một đoàn hầu nữ lao về phía cô, trang điểm, đánh son phấn, chuốt mi, làm tóc, chọn váy, chọn trang sức,....
Cô trong phòng liên tục kêu đau làm anh sốt ruột, cứ đi đi lại lại ngoài cửa như chờ vợ đẻ làm ông quản gia cười trộm.