“Ánh An”, Lâm phu nhân đứng dậy, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô áy náy nói: “Hôm qua... thực sự rất xin lỗi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Lâm An Nam và Bạch Ánh An một cái, thấy sắc mặt không tốt lắm của bọn họ, bọn họ với biểu cảm này là lần đầu cô thấy. Trong lòng hơi cân bằng một chút rồi.
“Đại thiếu gia xuống rồi”, chị Hà nói.
Đại thiếu gia?
Đại thiếu gia chưa từng xuất hiện trước mặt cô... xuống rồi?
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, chuyển mắt nhìn cầu thang xoắn ốc theo bản năng.
Không chỉ cô, mà đến cả Lâm An Nam và Bạch Ánh An cũng đồng thời nhìn tầng trêи.
Mặc dù hôm qua Lâm phu nhân đã nói chắc chắn với họ, người đàn ông dẫn Bạch Tinh Nhiên ra khỏi sảnh tiệc chính là Nam Cung Thiên Ân, nhưng bọn họ vẫn hơi không dám tin, cũng không chịu tin, vì kết quả này khác xa tưởng tượng của bọn họ.
Mà khi bọn họ nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đẹp trai mê người, cả người từ trêи xuống dưới tỏa ra hơi thở cao quý trêи cầu thang xoắn ốc, thì tia hi vọng cuối cùng trong lòng cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Anh quả nhiên là Nam Cung Thiên Ân! Nam Cung Thiên Ân mặt mày hồng hào, sức khỏe dồi dào.
Nam Cung Thiên Ân căn bản không xấu xí vô cùng, là con bệnh ẻo lả như lời đồn.
So với bọn họ, Bạch Tinh Nhiên hoàn toàn không ngờ đến sẽ là kết quả này, trông càng kinh ngạc, càng khó hiểu hơn, kinh ngạc đến mức đơ ra tại chỗ.
Đến tận khi Nam Cung Thiên Ân xuôi theo cầu thang xoắn ốc đi xuống, đứng trước mặt mọi người, cô vẫn là vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí còn ngờ nghệch dùng tay dụi hai mắt. Không sai, chính là anh, người đàn ông cứu cô từ trong nước sôi lửa bỏng mấy lần kia.
Nam Cung Thiên Ân không phải không nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, chỉ có điều không để ý, mà lịch sự chào hỏi với Lâm phu nhân: “Cô”.
Lâm phu nhân nhìn thấy anh xuống thì ngay lập tức áy náy nói: “Thiên Ân, việc hôm qua rất xin lỗi, hôm nay cô cố tình dẫn An Nam và Tinh Nhiên đến để xin lỗi cháu và Ánh An”.
Bà ta nói xong thì nói với Lâm An Nam và Bạch Ánh An vẫn luôn đứng ở bên cạnh: “Hai đứa mau xin lỗi anh họ, chị dâu họ đi”.
Lâm An Nam và Bạch Ánh An nhìn nhau một cái, ai cũng không mở miệng được.
Lâm phu nhân sốt ruột, đẩy hai người ra phía trước, thúc giục: “Nhanh lên, gọi anh họ, chị dâu họ”.
“Anh họ”, Lâm An Nam gọi Nam Cung Thiên Ân một tiếng, lúc chuyển sang Bạch Tinh Nhiên, há miệng, nhưng mãi mới nhả ra được ba chữ: “Chị dâu họ...”.
Tiếng chị dâu họ này thực sự đã tốn rất nhiều dũng khí của anh ta, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn kinh ngạc, mỉm cười với anh ta.
Tình hình thay đổi nhanh quá đi, hai người hôm qua còn hùng hổ hung hăng, hôm nay lại là bộ mặt trẻ con mắc lỗi, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm rõ ràng, nhưng lại không thể không gọi mình một tiếng chị dâu họ theo Lâm An Nam của Bạch Ánh An, nói không sướиɠ là giả.
“Gặp cũng gặp rồi, cũng đã xin lỗi rồi, về cả đi”, lão phu nhân bỏ lại một câu với vẻ mặt không cảm xúc, xoay người về phòng.
Không khí trong phòng khách nặng nề, áp lực, chỉ có Lâm phu nhân đang liên tục lau nước mắt.
Bạch Tinh Nhiên nhìn mọi người một lượt, cố ý tiến sát lại bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, nắm lấy bàn tay anh cười tủm tỉm nói: “Thiên Ân, nếu đã đến rồi, thì chúng ta mời cô với các em cùng lên tầng uống chèn trà đi”.
Ngón tay cô hơi lạnh, lúc chạm vào lòng bàn tay Nam Cung Thiên Ân cũng bất giác hơi run lên.
Đây là lần đầu tiên nắm tay anh công khai thế này, hơn nữa còn là với danh nghĩa vợ anh.
Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu nhìn cô một cái, sao anh không nhìn ra suy nghĩ của cô chứ? Anh không thích phụ nữ mưu mô, nhưng hành động anh làm lại trái với tâm ý của bản thân.
Bàn tay ấm áp nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhả ra một chữ với mọi người: “Ừ”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!