“Tôi có ly hôn hay ly hôn thế nào cũng không liên quan đến anh, Thẩm Mạnh, tôi rất cảm ơn sự quan tâm của anh dành cho tôi, nhưng cũng chỉ cảm ơn mà thôi, sau này chuyện của tôi không cần anh tham dự vào, nể tình chúng ta từng là anh em, nên tôi cầu xin anh.
”
Dứt lời, tôi đứng dậy nói: “Cảm ơn trà của hai người, thời gian không còn sớm nữa, nên tôi về trước.
” Anh ta chưa kịp mở miệng tôi đã rời khỏi phòng bao.
Tôi vừa ra khỏi phòng, đã nghe thấp thoáng tiếng thủy tinh bị đập vỡ ở bên trong, tôi cũng không nán lại lâu, mà đi thẳng xuống lầu.
Mộng Thu đang đợi tôi trong sảnh cà phê, vừa nhìn tôi đã vội chạy tới, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Anh ta có làm khó cậu không?”
Cô ấy nắm chặt tay tôi, tôi lắc đầu đáp: “Không có, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi về nhà thôi.
”
Cô ấy sợ hãi ngước mắt lên tầng hai, Thẩm Mạnh đã mặt mày u ám đi ra ngoài, đang đứng trên hành lang lặng lẽ nhìn bọn họ.
Cô ấy nắm chặt tay tôi, gật đầu đáp: “Chúng ta về nhà thôi.
”
Cô ấy kéo tôi rời khỏi tiệm cà phê chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Chúng tôi về đến chung cư đã là rạng sáng, sau đó tắm rửa qua loa rồi cùng trèo lên giường, gần đây không hiểu sao tôi lại hơi sợ hãi, không thể nào ngủ được, cũng may có Mộng Thu, nằm cùng cô ấy tôi cũng có thể ngủ tới sáng.
Hôm sau.
Khí hậu ở Hải Thành tốt có tiếng, mới bảy giờ sáng, ánh nắng ban mai đã chiếu xuyên qua khe rèm cửa sổ, làm căn phòng mờ ảo, cực kỳ đẹp mắt.
Tôi nhìn chòng chọc lên trần nhà đến phát ngốc, điện thoại để trên tủ đầu giường bỗng rung lên, tôi vươn tay ra sờ, thấy số điện thoại trên màn hình hơi quen quen.
Nhưng nhất thời chưa nhớ ra là ai, nên nghe máy: “Chào anh!”
“Cô đang ở đâu?” Giọng nói này hơi lạnh lẽo, nhưng rất quen thuộc, tôi sửng sốt rồi mới phản ứng lại là Trịnh Quyết Phong, nên không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Trình?”
Anh ta luôn dịu dàng với tôi, sao hôm nay lại lạnh lùng như vậy, làm tôi hơi bất ngờ.
Đầu bên kia sửng sốt, im lặng một lúc, giọng nói mới dịu lại một tý: “Thẩm Mai Trang? Cô đang ở cùng Mộng Thu?”
Giờ tôi mới phản ứng lại, không khỏi nhìn kỹ điện thoại, lúc nãy mới nhận ra đây là điện thoại của Mộng Thu.
Tôi không khỏi sửng sốt, nói vào điện thoại: “Ừm, gần đây anh vẫn khỏe chứ?”
Trần Huynh nói anh ta luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, có lẽ giờ đã ra ngoài rồi, nghĩ đến Phó Kiến Hưng, tôi mở miệng, cuối cùng không nói ra được một chữ.
“Ừm, tôi luôn ở trong phòng phẫu thuật, Cao Nghĩa đã nói chuyện của Phó thị với tôi rồi, cô đừng nghĩ gì nhiều, ngày mai tôi sẽ quay về Thuận Thành, rồi chúng ta gặp mặt nói chuyện.
” Giọng nói của anh ta rất khẽ, nghe có vẻ đang an ủi tôi.
Tôi gật đầu, hơi yên lòng nói: “Ừm, tôi không sao, nhưng tôi không ở Thuận Thành, có lẽ phải tới mấy ngày nữa.
”
“Các cô đang ở đâu?” Anh lên tiếng, có lẽ nhận ra lúc nãy giọng điệu của mình hơi nôn nóng, nên ngừng lại nói: “Hai cô ra ngoài giải sầu à?”
Tôi cũng không nghĩ gì nhiều: “Tôi đang ở Hải Thành, cũng có thể xem là ra ngoài giải sầu.
”
Có lẽ Mộng Thu nằm bên cạnh bị chuông điện thoại đánh thức, nên trở mình mở mắt ra nhìn tôi, giọng nói hơi khàn khàn: “Ai gọi thế?”
Tôi khẽ đáp: “Là bác sĩ Trình, hình như đang tìm cậu.
” Nói xong tôi đưa điện thoại cho cô ấy.
Cô ấy biến sắc, rồi nhận điện thoại đứng dậy đi ra ban công.
Tôi cũng đứng dậy tìm điện thoại, rồi nhìn màn hình, chẳng có một tin nhắn, cuộc trò chuyện với Phó Kiến Hưng trên messenger cũng trống trơn.
Tôi đè nén cơn khó chịu trong lòng, rồi bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Lúc ra ngoài, Mộng Thu nhìn tôi, sắc mặt hơi khó coi.
Bạn đang đọc bộ truyện Người Yêu Chí Tử tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Yêu Chí Tử, truyện Người Yêu Chí Tử , đọc truyện Người Yêu Chí Tử full , Người Yêu Chí Tử full , Người Yêu Chí Tử chương mới