“Bình thường cô thích làm gì?” Anh ta rất nhiệt tình, chủ động tìm đề tài nói chuyện với tôi.
Tôi mỉm cười: “Đọc sách!”
“Đọc sách có thể tu dưỡng con người, thảo nào cô có khí chất rất đặc biệt!”
Tôi thực sự không biết phải nói gì, bèn đứng dậy và bảo: “Tôi đi vệ sinh!”
Sau đó tôi đi loanh quanh trong hộp đêm mất một lúc lâu mà vẫn không tìm thấy toilet, nhưng lại gặp được người quen.
Lục Hòa Nhi và Kiều Cao Nghĩa.
Hai người đó sóng vai đi tới, chúng tôi gặp nhau ở hành lang, dù có muốn tránh thì tôi cũng không thể tránh được.
Lục Hòa Nhi vừa trông thấy tôi thì lập tức xụ mặt, cô ta nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Tại sao cô ta lại ở đây?”
Kiều Cao Nghĩa cũng rất kinh ngạc, anh ta khẽ lắc đầu, lên tiếng: “Lúc ở vườn thuốc anh ba đã bảo cô ta về rồi, không đưa cô ta đi cùng!”
Nghe được đoạn đối thoại này, tôi cũng đã đoán được đôi chút, có lẽ mấy người này tới đây tụ tập, sợ tôi đi theo nên lúc ở vườn thuốc đã bảo tôi rời đi.
“Thẩm Mai Trang, tại sao anh ba đi đâu cô đều đi theo vậy, sao cô mặt dày thế?” Dạo này Kiều Cao Nghĩa luôn cọc cằn với tôi, vừa thấy tôi là đã không kiêng dè gì mà lên tiếng.
Tôi chẳng muốn giải thích mà chỉ nói: “Tôi đến đây cùng bạn, anh nghĩ nhiều rồi.”
Tôi cũng không nhàm chán đến mức suốt ngày đi theo Phó Kiến Hưng.
Lục Hòa Nhi quan sát tôi, cô ta híp mắt lại: “Chẳng phải cô vừa phá thai sao? Sao còn chạy lung tung vậy?”
“Vì cô đơn tịch mịch quá chứ sao, anh ba không đụng vào cô ta nên cô ta đành phải ra ngoài tìm đàn ông.” Kiều Cao Nghĩa nói chuyện không hề có chừng mực.
Tôi nhíu mày, trong lòng cố nén giận: “Anh Kiều tìm thời gian về nhà súc miệng đi, kẻo làm ô nhiễm không khí.”
Tôi vốn dĩ không có cảm tình với hai người này, vì vậy tôi quay người chuẩn bị rời đi.
Lục Hòa Nhi chặn đường tôi, cô ta nhìn tôi mỉa mai: “Mấy ngày không gặp mà tài ăn nói của cô lại giỏi hơn rồi.
Thế nào? Vẫn chưa ký đơn ly hôn à? Đứa bé cũng đã mất rồi, chẳng lẽ cô còn cho rằng anh Kiến Hưng của cô sẽ giữ lại một kẻ trong bụng từng có người chết như cô ở bên cạnh mình?”
Trong lòng tôi đang cố nén giận, tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Trong bụng từng có người chết? Lục Hòa Nhi, mới mấy ngày mà cô đã quên bụng của mình à?”
“Cô...” Cô ta đỏ mặt vì giận, giơ tay lên định đánh tôi.
Tôi giơ tay lên đỡ được: “Đã muốn làm người ngây thơ trong sáng thì giả bộ cho giống một chút.
Nếu để Phó Kiến Hưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì e rằng anh ấy sẽ chán ghét đấy!”
Tôi hất tay cô ta ra và chuẩn bị rời đi.
Nhưng tôi không ngờ rằng Lục Hòa Nhi lại gài bẫy mình tại đây.
Ngay khi tôi vừa buông tay ra, cô ta lập tức thuận thế ngã xuống, đột ngột va vào bức tường bên cạnh.
Nhìn từ xa giống như tôi đang đẩy cô ta vậy.
Thật trùng hợp là Phó Kiến Hưng và Trình Quyết Phong vừa đi tới thì nhìn thấy cảnh này.
“Thẩm Mai Trang, cô bị điên à? Hòa Nhi nói cô mấy câu thì sao?” Kiều Cao Nghĩa vừa đi tới đỡ Lục Hòa Nhi dậy, vừa quát lên với tôi.
Cái gì gọi là nói tôi mấy câu thì sao? Tôi đáng bị cô ta nói vậy ư?
“Nếu anh Kiều không dùng mắt và não thì phiền anh hiến tặng cho người cần nó, đừng lãng phí tài nguyên.” Người đàn ông này chẳng có phẩm hạnh gì cả, tôi cứ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao bên cạnh Phó Kiến Hưng lại có loại người này.
Thấy Phó Kiến Hưng và Trình Quyết Phong đang xỏ hai tay vào túi đứng bên cạnh nhìn, tôi liếc nhìn hai người họ, trong lòng vô cùng tức giận, tôi không thèm chào hỏi mà chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng lại bị Kiều Cao Nghĩa giữ tay lại: “Đánh mắng xong là định bỏ đi à, Thẩm Mai Trang, giáo dục của cô bị chó ăn rồi sao?”
“Kiều Cao Nghĩa, anh có vấn đề à? Con mắt nào của anh thấy tôi đẩy cô ta? Còn nói tôi mắng chửi người, hai người không chửi tôi chắc?” Vốn dĩ tâm trạng của tôi đã không tốt nên cũng không muốn nói chuyện với những người này.
Bạn đang đọc bộ truyện Người Yêu Chí Tử tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Yêu Chí Tử, truyện Người Yêu Chí Tử , đọc truyện Người Yêu Chí Tử full , Người Yêu Chí Tử full , Người Yêu Chí Tử chương mới