Mộ Dung Tấn đọc đi đọc lại bài thơ của Nhược Ly, tất cả đều ngưng động lại trên đôi lông mày tiêu sái của hắn.“ Sao vậy?”Đây là lời của người xưa viết, lẽ nào hắn biết gì ư? Nếu vậy, hôm nay nàng sẽ trở thành trò hề của hắn.“ Muội muội, vì sao bài thơ không đề tên?” Mộ Dung Tấn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nghi ngờ, vẻ mặt ngang ngược đầy thắc mắc, tựa hồ muốn mổ xẻ Nhược Ly để quan sát nàng cho thật kỹ.“Hóa ra là vậy.” Nhược Ly vỗ đầu: “ Vậy đặt tên là Ngu mỹ nhân, huynh thấy sao?”“Ngu mỹ nhân.” Mộ Dung Tấn cúi đầu suy nghĩ một lát nhưng cũng không nói nữa, đem tờ giấy đầy mặt chữ mà nàng vất vả viết ra nhét vào ống tay áo, tiêu sái mở cửa bước đi.“ Ồ, lại như vậy, không biết lần này là cô nương nhà ai?” Nhược Ly cười đạm nhiên, Mộ Dung Tấn lúc nào cũng vậy, chỉ cần là thơ nàng viết, tất thảy hắn đều lấy đi, mục đích là làm vật đính ước tặng cho cô nương nhà người ta để nếu như quên tên chỉ cần đọc mấy câu thơ tình cũng biết đó là tình nhân.Gia môn bất hạnh, Nhược Ly định đóng cửa đi ngủ, nàng chợt nghĩ: “ Không đúng, đó là bài thơ thể hiện tâm trạng của nữ tử, hắn ta sao có thể xem là vật đính ước tặng cho cô nương nhà khác. Như vậy sao có thể nói, suy nghĩ của nữ tử là điều khó giải bày chứ? ”Nghĩ lại, thôi vậy, nếu hắn bị cô nương kia mắng cũng không dám về nhà tính toán với nàng nếu không nàng sẽ để cho Tam nương trừng phạt hắn.Đêm, tiếng sáo vang lên ai oán, làm cho Nhược Ly chuẩn bị đi ngủ cũng bị quấy rầy. Không nói cũng biết, nhất định là vị Nhị ca ca kia không chịu để yên cho Mô Dung phủ, hắn không ngủ cũng không để cho người khác sống tốt.Không lâu sau, quả nhiên bên ngoài có chút động tĩnh, vừa nghe âm thanh liền biết là Tứ Muội và Tam nương. Được rồi, xem tiểu tử kia còn ngang ngược như thế nào. Nhất định Tam nương phải cho hắn một bài học, nếu không cứ như vậy đêm nay thật chẳng ai có thể ngủ.Quả nhiên, tiếng sáo dừng lại đột ngột, tiếp theo là người tiếng rượt đuổi và la mắng thường thấy trong phủ. “ Tiểu tử thối, hôm nay ta không đánh gãy chân người thì đừng gọi ta là mẫu thân.” Câu nói quen thuộc mà Tam nương vẫn hay nói. Nhưng đến giờ chân của Nhị ca vẫn còn nguyên trên người, y vẫn có thể đi lại và chạy nhảy.
Còn Nhị ca vẫn gọi Tam nương là mẫu thân.Không lâu sau, nàng nghe thấy tiếng Nhị ca than thở: “Mẫu thân, ngàn vạn lần đừng đánh vào mặt, nếu không con dâu xấu cũng đừng trách nhi tử, lấy người vợ xấu nhi tử không thèm để ý nhưng nếu như sinh ra một tôn tử xấu, chẳng phải huyết thống tốt đẹp Mộ dung gia cũng bị ảnh hưởng sao.”“ Phụt” Nhược Ly nằm trên giường không nhịn được cười. Hiếm thấy hắn còn nhớ rõ bốn chữ huyết thống tốt đẹp, đây là lời nàng nói khi đi theo hắn tới thanh lâu du ngoạn, nguyên văn câu nói: “ Nhị ca, nếu thường xuyên lui tới những nơi hương sắc như thế này, cẩn thận ảnh hưởng tới huyết thống tốt đẹp của Mộ Dung tướng phủ.”Nhớ tới lúc trước, khi Mộ Dung Tấn nghe được bốn chữ này, hai mắt mở tựa chuông đồng, giống như truyện Thủy Hử miêu tả Tưởng thần giữ cửa bị Võ Tòng đánh chết trong tửu lâu.Nàng đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục, mở cửa bước đến gần đám tì nữ đang xem náo nhiệt, cùng họ xem kịch mẫu tử. Chỉ thấy Tam nương đang cầm chổi lông gà lấy từ một tì nữ đuổi theo Nhị ca.Nhị ca ôm đầu phi thân lên xuống tránh đòn tấn công của Tam nương, có thể thấy hai người rất ăn ý vì Tam nương chưa từng đánh trúng Nhị ca lần nào.“ Công phu tốt, thật sự là do Tam nương dạy. Nếu không phải Nhị ca đêm nào cũng gây rối thì võ công của huynh cũng không thua Đại ca.” Tứ muội Mộ Dung Thiên Phượng khí thế la lớn.Nhược Ly cười nhẹ, thầm nghĩ nàng tới đây được ba năm nhưng Mộ Dung gia luôn hòa thuận vui vẻ, không có chút bất đồng, đây cũng là điều hiếm có. Phụ thân có tổng cộng năm thê thiếp, Tam Nương là đích thê, những người còn lại tất cả đều nhận được sự sủng ái của phụ thân , bằng lòng ở lại chăm sóc phụ thân.Đại ca là do Đại di nương sinh ra, không phải con thân sinh của phụ thân như Mộ Dung Tấn và Thiên Phượng, thế nhưng y đối xử với họ như thể ruột thịt, tình cảm phụ tử đúng là điều khó nói.Khi di nương mang thai Đại ca may nhờ có phụ thân, lúc đó di nương bị bán vào kỹ viện, ác phu nhẫn tâm không quan tâm đến mẹ con mẫu tử, nhất quyết lấy tiền của tú bà, vứt bỏ mẫu tử bọn họ, không hề nhìn lại mà thẳng thừng ra đi, di nương tốt số, tình cờ gặp phụ thân trên phố khi nàng đang bỏ chạy với cái bụng còn đang phẳng lì.Sau, phụ thân lại vì nàng mà chuộc thân, nhưng nàng muốn dùng kiếp thứ hai này báo đáp phụ thân. Phụ thân không còn cách nào khác đành nhận nàng làm thiếp, nhưng hai người chỉ tương kính như tân không phải tình nghĩa phu thê thật sự.Tình cảnh của Nhị nương và Đại nương rất giống nhau chỉ khác là Nhị nương gả cho phụ thân sau đó mới biết nàng có thai, lúc đó Nhị nương thích một gia nhân trong Mộ Dung phủ.Phụ Thân cũng tính toán cho bọn họ thành thân, ai ngờ khi tên gia nhân kia biết được Nhị Nương mang thai, liền bỏ lại nàng chạy trốn.Tam nương là đích thê duy nhất của phụ thân, có lời đồn nàng từng là một tiểu thư khuê các, chỉ tiếc gia đạo sa sút, phải xuống đường làm xiếc kiếm tiền, được phụ thân nhìn trúng, hai bên qua lại với nhau một thời gian rồi thuận ý thành thân.Tuy rằng không biết lời đồn về Tam nương là thật hay giả, nhưng nhìn tính cách dáng điệu của nàng, Nhược Ly không thể nào tin được nàng từng là một thiên kim tiểu thư, nàng giống một gia nhân trong phủ hơn..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!