Một tháng trước, Thẩm An Đồ vốn không thể tưởng được, một tháng sau cậu có thể ăn cùng một que kem trên ghế dài nơi đèn đường không chiếu tới với Tạ Đạc.
Tuy rằng mặt trời đã sắp lặn, nhưng hơi nóng mùa hè vẫn cuồn cuộn chảy ra từ những khe nứt trên mặt đất, hòa tan kem trên tay Thẩm An Đồ thành một đống dính dính. Giờ phút này tâm trạng Thẩm An Đồ cũng tan chảy như hồ, không phải bởi vì trời nóng, mà là bởi vì người bên cạnh chính là Tạ Đạc.
“Là ai nói muốn ăn kem? “muốn ăn” của em là chỉ liếm hai cái sao?”
Tạ Đạc liếm phần kem tan chảy trên tay Thẩm An Đồ.
Vừa rồi ăn xong cơm chiều, Thẩm An Đồ đứng trước quầy kem ở KFC không chịu đi, nói muốn ăn kem, vì thế Tạ Đạc xếp hàng mua cho cậu một cái vị cơ bản 6 đồng. Từ lúc ấy cho đến khi họ đến công viên tìm được một chiếc ghế dài ngồi, Thẩm An Đồ chỉ liếm được hai miếng.
“Bây giờ em ăn.”
Vừa nói xong Thẩm An Đồ mở miệng cắn một mồm to, cắn thành một lỗ hổng trên phần ốc quế, cắn xong mới nhận ra đó chính là chỗ Tạ Đạc vừa liếm qua, cậu lại bắt đầu không biết làm sao. Cậu còn chưa thích ứng được với thân phận bạn trai của Tạ Đạc, mỗi lần Tạ Đạc tới gần, cậu như một cái kim chỉ nam gặp phải từ trường mãnh liệt, gặp trục trặc khiến kim đồng hồ quay điên cuồng. Rõ rang lúc chưa tỏ tình, cậu vẫn có thể nói chuyện bình thường với Tạ Đạc.
Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu được một tuần, hôm nay là ngày thứ 24 họ bên nhau nhưng lại là lần đầu tiên hẹn hò. Bởi vì Thẩm An Đồ rất bận, Thẩm Khai Bình yêu cầu họ học đàn dương cầm, vi-ô-lông cùng các loại nhạc cụ khác một cách bệnh hoạn, chỉ vì đứa con trai đã mất của ông ta có thể làm được điều đó.
Vất vả lắm cậu mới rút được một ngày cho Tạ Đạc.
Vì Thẩm An Đồ gặp trục trặc, nên Tạ Đạc sắp xếp kế hoạch một ngày này, buổi sáng họ tới thư viện tự học, buổi chiều thì đi xem phim rồi dạo qua thành phố trò chơi một vòng. Thẩm An Đồ có vẻ rất có hứng thú với mô tô địa hình, chơi tới lui đến sáu bảy lần. Buổi tối sau khi ăn cơm chiều xong, họ sẽ dạo một vòng ở công viên, đến chín giờ Thẩm An Đồ khởi hành về nhà. Biệt thự nhà họ Thẩm cách nội thành khá xa, nếu trở về quá muộn sẽ gây chú ý đến những người khác, không biết sẽ lại bị làm khó dễ như thế nào.
Đến bây giờ Thẩm An Đồ vẫn còn có chút cảm giác không chân thật, thế mà Tạ Đạc cũng thích cậu, cậu không có dũng khí tỏ tình, vì thế Tạ Đạc đã nói thay cậu.
Đây là lần thứ hai mươi ba trong ngày hôm nay cậu nhớ lại cảnh tượng ở trên thượng thư viện hôm đó.
“Em đừng trốn tránh anh, Thẩm An Đồ, anh không chịu nổi nữa. Anh đã thích em rất lâu rồi, em có muốn thử ở một chỗ với anh hay không?”
“Được! Tạ Đạc, em… em cũng thích anh!”
“Thẩm An Đồ, em đang cười gì vậy?” Tạ Đạc dãn người tựa vào ghế dài, một cánh tay đặt trên lưng ghế, vừa vặn có thể vòng lấy Thẩm An Đồ.
“Không có gì…” Thẩm An Đồ cúi đầu ăn kem ốc quế.
Tạ Đạc nhìn cậu một lát, nhanh tay cướp kem ốc quế đi: “Nói xem, em đang cười cái gì.”
Thẩm An Đồ có ý đồ giật lại kem, kết quả là không chỉ không cướp được còn bị Tạ Đạc ôm cổ khóa vào trong ngực. Thẩm An Đồ ảo não, cậu đánh không lại Tạ Đạc.
Đêm hè đã đủ nóng, mà độ ấm trong lồng ngực Tạ Đạc còn cao hơn, Thẩm An Đồ cảm thấy nếu mình không cách xa anh ra một chút, nhất định còn hóa thành nước nhanh hơn cây kem kia.
“Em nói, em nói! Em đang nghĩ đến mấy chiếc xe mô tô trong thành phố trò chơi!”
Tạ Đạc cúi đầu cười rộ lên, tới gần lỗ tai đã biến thành màu hồng nhạt của Thẩm An Đồ nói: “Thẩm An Đồ em nói dối, vừa rồi em nghĩ đến anh.”
Lúc hơi nóng phun bên tai, Thẩm An Đồ mẫn cảm run lên một cái, cậu đoán là mình đã tan chảy rồi, không thì vì sao một chút sức lực để phản kháng cũng không có chứ.
“Ít tự kỷ đi, em không…” Thẩm An Đồ không biết mặt mình đã đỏ bừng.
“Thật sự không nghĩ sao?” Tạ Đạc tiến lại càng gần, dường như môi anh sắp chạm vào má Thẩm An Đồ.
Nếu nói sau khi Thẩm An Đồ trưởng thành chính là một món đồ trang sức quý giá đã trải qua ngàn điêu vạn mài, thì thời điểm trung học cậu chính là một khối nguyên thạch mới vừa được đào lên từ quặng mỏ. Thẩm An Đồ sau khi thành niên nhiệt tình to gan, lớn nhỏ vừa vặn có thể đeo trên ngón áp út của Tạ Đạc, nhưng đáng tiếc là Tạ Đạc không thể tham gia vào quá trình đánh bóng của cậu; mà hiện tại khối nguyên thạch này đang ở trên tay Tạ Đạc, cậu ngây ngô non nớt, Tạ Đạc có thể dựa theo ý thích của mình, chế tác thành hình dạng mà anh yêu thích.
“Thẩm An Đồ, em phải thành thật với bạn trai mình, yêu đương là thẳng thắn thành khẩn.” Tạ Đạc dạy: “Nghĩ về anh thì phải nói ra, anh thích em luôn nghĩ về anh. Nếu em nói thích anh, yêu anh, anh sẽ càng vui vẻ hơn.”
Giọng điệu Tạ Đạc rất đứng đắn, như thể anh đọc thuộc lòng quy luật trong tình yêu. Thẩm An Đồ chưa từng yêu đương, cậu tự hỏi trong chốc lát cũng cảm thấy Tạ Đạc nói rất đúng, hơn nữa nếu Tạ Đạc muốn nghe, cậu cũng có thể nói.
Vì thế Thẩm An Đồ quay đầu, kiềm chế thẹn thùng, dùng âm thanh rất nhẹ nói với Tạ Đạc: “Vậy em nói, Tạ Đạc, em rất thích anh.”
Thẩm An Đồ mở lớn hai mắt vừa đen vừa sáng, vô tội lại tràn ngập hấp dẫn mà nhìn chằm chằm vào Tạ Đạc.
Rắc một tiếng, kem ốc quế trong tay bị Tạ Đạc bóp vỡ.
Thẩm An Đồ kinh hãi: “Kem ốc quế của em! Ưm…”
Hơn nửa cái kem ốc quế đáng thương rơi chỏng chơ trên mặt đất, không người để ý.
Hai bóng người trên băng ghế gộp lại thành một, Thẩm An Đồ đã nếm được hương vị của nụ hôn đầu tiên, là vị kem ngọt ngào.
9.
Một khi nếm thử hương vị của hôn môi thì dường như sẽ thấy không thể dừng lại được. Lúc Thẩm An Đồ và Tạ Đạc ở cùng nhau, một nửa thời gian dùng để học tập, nửa còn lại là dùng để hôn môi. Lần đầu tiên Thẩm An Đồ biết, ra là miệng cũng có thể mẫn cảm như vậy, Tạ Đạc luôn có thể hôn cậu đến mức cả người vô lực.
Cuối cùng Thẩm An Đồ vẫn chọn khoa văn, cậu và Tạ Đạc cẩn thận phân tích tình hình học tập của cậu một chút. Thẩm An Đồ thuộc loại học sinh đạt nhiều thành tích cao trong tất cả các môn, nhưng thật ra khi học các môn khoa học tự nhiên cậu đều phải cố hết sức. Hồi trước tham gia cuộc thi vật lý, cậu phải bỏ ra rất nhiều công sức mới miễn cưỡng dành được giải nhì, nhưng trái lại các môn xã hội cậu không cần quá chú tâm cũng có thể đạt được thành tích tốt.
Trừ mấy cái này ra, quan trọng hơn là, Thẩm An Đồ còn có một nguyện vọng bí mật. Nếu ở lại ban tự nhiên cũng chỉ có thể đứng thứ hai, nhưng nếu như đến ban xã hội, cậu có thể đứng đầu cùng Tạ Đạc.
Trường trung học phổ thông Z có một bảng vàng danh dự, sau mỗi kỳ thi tháng nhà trường sẽ treo ảnh của hai người đứng đầu của hai ban tự nhiên và xã hội lên, đến lúc đó ảnh của cậu và Tạ Đạc sẽ được đặt cùng nhau, nghĩ thôi cũng khiến người vui vẻ.
Đương nhiên Thẩm An Đồ vẫn rất luyến tiếc Tạ Đạc, tiết cuối cùng trước khi phân ban là tiết tự học, bọn họ nắm tay nhau dưới gầm bàn, Tạ Đạc truyền cho cậu một tờ giấy an ủi, nói cho dù không ở một ban cũng không sao, bọn họ vẫn có thể ăn cơm cùng nhau và hẹn gặp nhau.
Trên thực tế, đúng là như thế, vừa mới khai giảng lớp 11 được hai ngày, Tạ Đạc ở tầng bốn, Thẩm An Đồ lại ở tầng hai, Thẩm An Đồ đã vô cùng nhớ Tạ Đạc. Bọn họ liền hẹn nhau, mỗi khi hết tiết sẽ gặp nhau ở gian trong cùng của WC tầng ba, vừa thấy mặt liền ôm hôn môi.
Thẩm An Đồ ngậm đầu lưỡi Tạ Đạc, nghe động tĩnh người đi lại ở bên ngoài, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn.
Cứ như vậy qua một tuần, hai người mới có thể thoáng tách ra một đoạn thời gian.
Hồi năm lớp mười, Chu Minh Huy thường theo chân hai người cùng nhau ăn cơm, nhưng từ sau khi bọn họ cùng một chỗ, Chu Minh Huy không chịu đi ăn cùng họ nữa.
Theo lời tố cáo của người bị hại Chu Minh Huy, hai người này chỉ cần gặp mặt, không sợ gì mà cái gì cũng làm. Không hiểu sao không khí ở đó sẽ đặc biệt dính dấp làm cho Chu Minh Huy không thể thở được, cho nên vì sức khỏe của mình mà suy nghĩ, Chu Minh Huy lựa chọn rời xa bọn họ.
Thời gian cấp ba trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt họ đã tiến vào năm cuối cấp ba.
Buổi tối tự học cuối cùng của lớp 11, Tạ Đạc và Thẩm An Đồ trộm đến ven ao nhỏ, tránh sau một cây đại thụ mà thân thiết, gần đây bởi vì việc học nặng nề, đã lâu hai người chưa hẹn hò cho nên trước cuộc thi một đêm, họ hẹn nhau đến nơi này gặp mặt, sau khi bắt đầu tự học nửa giờ.
Vị trí của cái hồ này rất hẻo lánh, bờ bên kia chính là hàng rào bên ngoài trường học, hơn nữa không có đèn đường, rất nhiều đôi tình nhân nhỏ sẽ đến đây hẹn hò, giáo viên kiểm tra đến đây bắt một cái là chuẩn.
Tạ Đạc và Thẩm An Đồ cũng không ngờ rằng bọn họ mới ôm một cái, miệng cũng chưa gặp nhau mà đã thấy xa xa một cái đèn pin chiếu lại đây.
“Ai! Bên kia đang làm cái gì? Người ban nào?” Cái giọng vang vọng này vừa nghe là biết chính là thầy giám thị.
Ban đầu Thẩm An Đồ còn hơi hoảng nhưng Tạ Đạc lại hào phóng kéo câu ra khỏi gốc cây.
“Thưa thầy, em là Tạ Đạc lớp 11 ban nhất, cậu ấy là Thẩm Lẫm ban hai mươi. Ngày mai là phải thi, chúng em hơi áp lực nên ra ngoài đi dạo, vừa vặn gặp nhau.”
Ảnh của Tạ Đạc và Thẩm An Đồ hằng năm đều được treo trên bảng vàng danh dự, thầy giám thị rất quen thuộc, đèn pin đảo qua trên mặt hai người một cái là nhận ra bọn họ, lập tức lộ ra tươi cười: “Ầy, chỉ là một cuộc thi nhỏ mà thôi, khẩn trương cái gì, đi dạo cũng phải nắm chắn thời gian trở về, đừng chạy loạn khắp nơi, bên cạnh chính là hồ nước, rất nguy hiểm, các em có biết không?”
“Đã biết ạ, em cám ơn thầy, chúng em về ngay.”
Cuộc thi cuối kỳ chấm dứt đúng như lịch, Tạ Đạc và Thẩm An Đồ lại đứng nhất. Vì bảng vàng danh dự đổi cách sắp xếp mới nên không đủ chỗ, sau khi giáo viên thương lượng liền quyết định để Tạ Đạc và Thẩm An Đồ đứng cúng nhau, chụp một tấm ảnh chung.
Trong lòng Thẩm An Đồ vui muốn chết, nhưng vì không muốn bị nhìn ra manh mối nên cậu giả vờ vô cùng nghiêm túc.
Giáo viên phụ trách chụp ảnh nhìn biểu cảm căng thẳng của Thẩm An Đồ, muốn cậu thả lỏng một chút. Thẩm An Đồ còn đang suy nghĩ xem phải điều chỉnh biểu cảm như thế nào, Tạ Đạc đột nhiên tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Đang chụp ảnh cưới đó, vui vẻ lên chút.”
Ngày hôm sau, bức ảnh đã rửa xong xuất hiện trên bảng vàng danh dự, lúc này đây Thẩm An Đồ tươi cười vô cùng sáng lạn.
10.
“Tạ Đạc anh sao vậy? Gần đây anh thường xuyên thất thần.”
Giờ nghỉ trưa trên sân thượng thư viện, Tạ Đạc chống lại ánh mắt thân thiết của Thẩm An Đồ, trả lời: “Không có gì, còn hơn một trăm ngày nữa là đến ngày thi đại học, anh hơi lo lắng.”
Thẩm An Đồ cười nhạo: “Không thể nào, Giám đốc Tạ cũng biết lo lắng sao?”
Sau khi biết nhà Tạ Đạc rất có tiền, Thẩm An Đồ thường gọi Tạ Đạc là “Giám đốc Tạ”, cách xưng hô này cùng với cậu của mười năm sau không mưu mà hợp.
Đương nhiên Tạ Đạc không lo về chuyện thi đại học, chuyện anh lo lắng chính là đại hội tuyên thệ vào một tuần trước một trăm ngày ấy, đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời Thẩm An Đồ, cũng chính là bắt đầu những ngày Tạ Đạc bị tra tấn dằn vặt, bất kể thế nào Tạ Đạc đều phải ngăn cản nó lại.
Thẩm An Đồ thấy Tạ Đạc không nói lời nào, liền xấu xa tiến đến bên miệng Tạ Đạc bên: “Cho anh hôn một cái là sẽ không lo lắng nữa… Còn lo lắng tiếp thì lại hôn thêm cái nữa ~”
Thẩm An Đồ nhân cơ hội này chiếm thiệt nhiều tiện nghi của Tạ Đạc, đang đắc chí, đột nhiên bị Tạ Đạc bắt lấy mãnh liệt hôn một trận, thiếu chút nữa hít thở không thông.
Tạ Đạc thích nụ cười hiện tại của Thẩm An Đồ. Anh thật cẩn thận bảo hộ cậu hơn hai năm, cuối cùng cũng có thể khiến cậu mở lòng, biến thành một Thẩm An Đồ hoạt bát sáng sủa. Lúc này đây anh sẽ không để cho lịch sử lặp lại.
Hai ngày sau, nhóm năm ba của trường ra thông báo, tổ chức luyện thi nước rút trước kỳ thi tuyển sinh đại học, học sinh có thể tự nguyện ở lại nửa giờ sau giờ tự học tối, sẽ có giáo viên ở lại giải thích hoặc giải đáp nghi vấn, vì thời gian tan học quá muộn, học sinh tham gia huấn luyện cần ở lại trường.
Lúc nhận được tin tức này, Thẩm An Đồ rất vui vẻ, nói với Tạ Đạc như vậy là có thể lấy cớ chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, còn có thể ngủ chung ký túc xá với Tạ Đạc.
Tạ Đạc cười với cậu, không nói cho cậu đây là kết quả mà nhà họ Tạ đã cúng cho trường một tòa nhà.
Dựa theo thời gian trước đó Thẩm An Đồ đã miêu tả, vào ngày thứ 102 trước ngày thi đại học, sẽ có người nói ra chân tướng cái chết của Thẩm Lệ Quân ở trong hoa viên dưới phòng Thẩm An Đồ, nếu trước đó anh khiến Thẩm An Đồ chuyển ra ngoài, việc tránh khỏi chuyện này sẽ có xác suất rất lớn.
Nhưng Tạ Đạc vẫn tính sai.
Giữa trưa ngày 104 trước ngày thi, Thẩm An Đồ nói muốn về nhà thu dọn đồ đạc, buổi tối sẽ chuyển vào trường, Tạ Đạc lo lắng, muốn đi theo nhưng Thẩm An Đồ không cho, mà lần này vừa đi là không thấy quay về.
Tạ Đạc đợi cả một buổi chiều, anh gọi điện thoại cho Thẩm An Đồ nhưng đều không được hồi âm Anh đi hỏi chủ nhiệm lớp Thẩm An Đồ, cuối cùng cũng có được tin tức nói Thẩm An Đồ bị ốm, ở nhà tĩnh dưỡng, xin nghỉ một khoảng thời gian thời gian.
Cảm giác khủng hoảng bao trùm Tạ Đạc, anh hoảng hốt về tới phòng học, cảm cả thế giới trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Anh vẫn không thể vượt qua sao? Thẩm An Đồ có bị đưa đến nước Y như trước không? Hắn phải làm sao mới có thể tìm được cậu?
Giờ phút này Tạ Đạc bắt đầu thống hận thân phận học sinh trung học của mình, nếu là anh của mười năm sau, cho dù Thẩm An Đồ bị đưa đến chân trời góc biển, anh cũng có thể dùng thời gian ngắn nhất để tìm được cậu. Nhưng hiện tại anh chỉ là một học sinh trung học, muốn ở lại trường học cũng phải lèo nhèo với gia đình rất lâu. Nếu Thẩm An Đồ thật sự bị đưa đến nước Y, anh phải khuyên như thế nào mới có khiến người trong nhà hỗ trợ cứu cậu về?
Tạ Đạc không chờ nổi dù chỉ là một phút, anh lấy cớ nói thân thể không thoải mái xin nghỉ, bắt xe tới biệt thự nhà họ Thẩm ngay trong đêm, ấn vang chuông cửa nhà họ Thẩm.
Người hầu mặt không chút thay đổi ra mở cửa, không kiên nhẫn hỏi anh là ai.
“Xin chào, tôi là bạn học của Thẩm Lẫm, buổi chiều cậu ấy không tới trường học, tôi đến đưa bài tập cho cậu ấy.”
Khi Tạ Đạc gặp được Thẩm An Đồ nằm trong phòng, dường như anh lệ nóng doanh tròng.
Tạ Đạc khóa cửa phòng, đến gần chân giường Thẩm An Đồ, hỏi: “Sao lại không thoải mái? Vì sao không nhận điện thoại của anh? Không phải chúng ta đã nói đêm nay sẽ ở lại trường sao?”
Cả người Thẩm An Đồ chôn trong chăn, không nói gì, nếu không phải chăn còn hơi rung động, Tạ Đạc đã nghĩ là cậu đang ngủ.
“Thẩm An Đồ?”
Tạ Đạc xốc chăn lên, thấy đôi mắt đã khóc đến mức sưng phù của Thẩm An Đồ và một con dao nhỏ đang bị cậu nắm chặt trong tay.
Đồng tử Tạ Đạc co rút mãnh liệt, anh tiến tới chộp lấy con dao.
“Đưa cho anh!”
Thẩm An Đồ nổi nóng nhào về phía trước, muốn cướp lại con dao, nước mắt rơi trên cánh tay Tạ Đạc, thiếu chút nữa anh không giữ được cậu.
“Thẩm An Đồ em bình tĩnh một chút!”
Tạ Đạc chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm An Đồ cuồng loạn như vậy, cậu như một con dã thú nhỏ tuyệt vọng, dùng một hơi cuối cùng giãy dụa trước khi chết.
“Tạ Đạc anh tới đây làm gì? Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh, trả lại dao cho em! Tạ Đạc mẹ nó… Ô ô!”
Thẩm An Đồ hét quá lớn, Tạ Đạc không biết ngoài cửa có người đang nghe lén hay không, cho nên anh dùng lực đặt Thẩm An Đồ trên giường, che miệng cậu rồi đắp chăn lại.
“Hư —— không sao đâu, không có việc gì đâu. Anh ở đây, Thẩm An Đồ, ngoan, không sao mà.”
Tạ Đạc nhẹ giọng an ủi cậu hết lần này đến lần khác, chăn bó chặt tạo thành một mảnh nhỏ ấm áp trong bóng tối. Thẩm An Đồ cắn răng nghẹn ngào, không tiếng động mà khóc to, toàn bộ nước mắt nóng bỏng rơi hết vào lòng bàn tay Tạ Đạc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!