Khi làm việc Trăn Trăn rất ít nói, đó là lý do tại sao Lâm Ỷ Miên chọn nàng làm trợ lý.
An tĩnh mà ăn ý đưa những thứ cô cần, như một công cụ.
Dưới cái nhìn của công cụ, Lâm Ỷ Miên chuẩn bị sẵn thuốc mê mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, sau đó quay sang Hứa Nguyệt Lượng nói: "Há miệng."
Hứa Nguyệt Lượng: "A—"
Mở miệng ra, nhưng không mở hết, giống như một đứa trẻ đang khám cổ họng, sợ hãi lại không dám cãi mệnh lệnh.
Lâm Ỷ Miên giơ tiêm lên, nhất thời không nói nên lời: "...!không cần phát ra âm thanh."
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng ngậm miệng lại.
Lâm Ỷ Miên: "...!Há miệng."
Hứa Nguyệt Lượng lại nhanh chóng mở miệng, ánh mắt rơi xuống đầu kim trên tay, nước mắt lại ứa ra.
Cái này khiến Lâm Ỷ Miên ảo tưởng mình không phải là bác sĩ, mà là kẻ giết người tàn ác.
Cô nhìn chằm chằm Hứa Nguyệt Lượng vài giây, Hứa Nguyệt Lượng cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe miệng hình chữ O khẽ run lên.
Lâm Ỷ Miên lấy ra hai mảnh khăn giấy, đưa cho Trăn Trăn: "Lau nước mắt cho cô ấy."
Vừa nói ra lời này, không biết đã chạm đến dây thần kinh nào của Hứa Nguyệt Lượng, nước mắt liền rơi lã chã.
Rơi ra cũng không dám đưa tay lên lau, khóe miệng động lại động, Lâm Ỷ Miên đột nhiên kết nối với mạch não của nàng: "Hiện tại có thể nói chuyện."
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng sử dụng miệng: "Bác sĩ tỷ tỷ xinh đẹp, chị phải tiêm cho em sao?"
Xưng hô này khiến tim Lâm Ỷ Miên loạn nhịp, cô cẩn thận quan sát biểu hiện của Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyệt Lượng là người đơn thuần, trong sáng, thận trọng, mau nước mắt.
Không có một tia giả tạo.
Xem ra là thật sự không nhận ra cô.
Lâm Ỷ Miên chớp mắt, từ đáy lòng thở ra một hơi, đáp: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng: "Là thuốc tê sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tiêm ở đâu?"
Lâm Ỷ Miên: "...!Lợi."
Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng lóe lên, Trăn Trăn nhanh chóng hứng lấy nước mắt của nàng, chà sát.
Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt tay: "Vậy, bác sĩ tỷ tỷ xinh đẹp, chị nhẹ chút, em sợ..."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên cúi người ra lệnh một lần nữa, “Há miệng.”
Hứa Nguyệt Lượng nằm ngửa, mở miệng.
Môi anh đào có chút nhỏ, Lâm Ỷ Miên đưa tay áp lên má nàng: "Muốn không đau thì há to một chút."
Mặc dù Hứa Nguyệt Lượng đã sợ đến đỉnh điểm, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn hợp tác.
Lâm Ỷ Miên nhếch khóe môi, đẩy tiêm vào, thấp giọng cùng nàng nói chuyện phiếm, "Là sợ hãi liền nhịn không được muốn nói chuyện sao?"
Đổi góc độ tiêm: "Vì lấy lòng bác sĩ, xưng hô gì cũng đều gọi ra sao?"
Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp mắt, Lâm Ỷ Miên lại nói, "Không thể động miệng, dùng sóng não trả lời đi, tôi hiểu được."
Hứa Nguyệt Lượng trợn mắt, Lâm Ỷ Miên nói: "Ừm, tôi nghe rồi, em trả lời đúng vậy."
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Lâm Ỷ Miên cầm lấy tiêm, hỏi nàng: "Đau không?"
Hứa Nguyệt Lượng trợn to hai mắt nhìn cô, Lâm Ỷ Miên cười: "Đúng vậy, không đau."
Cô xoay người sắp xếp đồ vậy: “Tôi đã nói không đau thì sẽ không đau."
“Hôm nay ở trong phòng này, đau đớn nhất đã qua, hiện tại chúng ta có thể chờ thuốc tê phát tác rồi mới có thể chính thức bắt đầu."
"Nếu em cảm thấy việc nói cho em các bước phẫu thuật hữu ích hơn để em giảm căng thẳng, tôi có thể vừa làm vừa giải thích cho em."
Hứa Nguyệt Lượng điên cuồng gật đầu.
Có lẽ là vì sợ cô không nhìn thấy nên nàng lại giơ tay kéo ống tay áo, để cô quay đầu lại.
Lâm Ỷ Miên quay đầu nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng lại gật đầu, đôi mắt vô cùng kiên định, đã không còn nước mắt.
Kỳ thực, hiện tại nàng có thể nói được, chỉ cần không phải là khi cô đang thao tác, nàng có thể nói thế nào đều được.
Nhưng bộ dáng Hứa Nguyệt Lượng biến thành người câm thật sự rất thú vị, thú vị hơn việc nàng gọi cô là bác sĩ tỷ tỷ xinh đẹp nhiều.
Lâm Ỷ Miên chỉ vào hư không ở đầu mình, sau đó chỉ vào đầu của Hứa Nguyệt Lượng, ngữ khí như hống tiểu hài tử: "Ừm, câu trả lời này thật là làm người kinh ngạc."
Cô cầm dao mổ lên, quơ quơ ở trước mặt Hứa Nguyệt Lượng: "Bước đầu tiên là cắt lợi bọc răng khôn, có sợ không?"
Hứa Nguyệt Lượng gật đầu, nhưng sau đó lại mở miệng.
Thẳng tắp, bộ dáng anh dũng hy sinh.
Lâm Ỷ Miên thực sự bị chọc cười, ý cười dễ dàng bò lên khóe mắt.
Hứa Nguyệt Lượng chỉ dám chuyển động con ngươi, khi nhìn thấy bộ dạng của cô, hai mắt nàng liền lóe sáng.
Khi Lâm Ỷ Miên lại mở miệng nói, ngữ khí rất ôn nhu khiến nàng có chút kinh ngạc: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ chờ thêm chút nữa."
Trong quá trình phẫu thuật sau đó, theo thỏa thuận của hai người, Lâm Ỷ Miên sẽ nói cho Hứa Nguyệt Lượng biết mỗi một bước cô sẽ làm gì.
Hứa Nguyệt Lượng không khắc chế được nước mắt, nhiều lần trốn khỏi bệnh viện nha khoa thế mà lại dị thường phối hợp trong ca phẫu thuật.
Nàng đưa đầu lưỡi đến đâu, miệng há to đến đâu, chỉ trong vài giây, thậm chí đến các cơ trên mặt đều tự nhiên run lên.
Không lâu sau, chiếc răng khôn đã được Lâm Ỷ Miên nhổ ra.
Hứa Nguyệt Lượng trừng mắt, biểu tình hoàn toàn tò mò, cho nên Lâm Ỷ Miên cho nàng xem một vòng: "Hình dáng không tồi, chân răng thật chắc."
Hứa Nguyệt Lượng cười rộ lên, nhưng miệng không dám động, chỉ có đôi mắt híp lại, bộ dáng nằm ở trên bàn điều trị trong trạng thái xấu hổ cũng có chút xinh đẹp.
Lâm Ỷ Miên khâu xong, nhét bông gòn cầm máu, dặn dò nàng: "Một tuần nữa tới cắt chỉ."
Hứa Nguyệt Lượng giơ một ngón tay lên đầu mình, khóe môi Lâm Ỷ Miên giương lên: "Được rồi, có thể nói chuyện."
Hứa Nguyệt Lượng mấp máy môi, giống như thích ứng với cơ quan vừa mới mất đi tri giác, một lúc sau mới phát ra vài âm thanh: "Ảm ơn ác ĩ ỷ ỷ inh ẹp."
Bởi vì đang cắn miếng bông gòn, cho nên phát âm của nàng có chút hàm hồ, vốn dĩ giọng nói đã mềm mại lại càng đáng yêu.
Cánh tay của Lâm Ỷ Miên nổi lên một tầng da gà, cô đứng dậy, tháo găng tay, đi rửa tay.
Bạn đang đọc bộ truyện Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ, truyện Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ , đọc truyện Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ full , Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ full , Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ chương mới