Đoàn Cảnh Thâm cái gì cũng có thể tính đến và làm mọi thứ theo cách an toàn nhất.
Thật ra tôi rất ghét cái dáng vẻ ung dung của anh ấy.
Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy tức giận, tôi chỉ muốn khiến anh ấy phát điên.
Tôi cũng không bình thường.
...
Hồi đại học tôi học chuyên ngành báo chí.
Sau khi trở về Trung Quốc, tôi đã viết một bài báo cho một tờ báo ở thành phố này.
Tôi không hiểu lắm về những cuộc cạnh tranh trong kinh doanh mà Đoàn Cảnh Thâm đã nói. Nhưng nghe các đồng nghiệp phụ trách lĩnh vực tài chính nói, tập đoàn Thâm Nam đang liên kết với các công ty địa phương khác để vây quyét Tưởng thị.
Anh tôi đã ra tay rồi.
Thật ra mối quan hệ giữa tôi và anh ấy vẫn chưa nguôi ngoai, nhật ký trò chuyện của chúng tôi vẫn ở hôm 781 nhân dân tệ lần trước.
Anh ấy không chủ động tìm tôi, tôi cũng không muốn chủ động tìm anh ấy.
...
"Chị Tống, em đến nơi rồi, chị đến chưa?"
Giọng nói trên điện thoại kéo suy nghĩ của tôi trở lại, tôi gật đầu và nói với cô ấy tôi gần đến nơi rồi.
Tôi đang làm một bản tin về giao dịch tình dục và quyền lực ngầm, người ở đầu bên kia điện thoại là đối tượng phỏng vấn lần này của tôi.
Cô gái nhỏ này... nghe nói trước đây đã bị bán ba bốn lần rồi.
"Lần đầu tiên...họ tiếp cận em với lý do sẽ trả học phí cho em."
"Lần thứ hai, họ đe dọa em bằng một bức ảnh."
"Sau này, càng..."
Giọng cô bé dần mang theo tiếng nức nở.
Tôi cúi đầu để ghi lại, không hiểu sao lại nghĩ về những gì đã xảy ra trong trại trẻ mồ côi.
Hầu như tất cả các ngành công nghiệp đen tối này đều có ô dù, rất khó để điều tra, nhưng tôi chưa bao giờ ngừng việc điều tra.
Có lẽ... tôi đã nhìn thấy bóng dáng của mình trong đó.
Nếu không phải Đoàn Cảnh Thâm kéo tôi ra ngoài, tôi sẽ...
"Chị ơi, chị về nhà em với em được không? Em có một chứng cứ rất quan trọng muốn giao cho chị." Cô bé rụt rè nhìn tôi.
Chắc hẳn phải rất dũng cảm mới tìm chúng tôi phỏng vấn và cung cấp bằng chứng.
Tôi cố gắng hết sức để mỉm cười nhẹ nhàng: "Được, em dẫn đường đi."
Nhà của cô bé ở một nơi rất hẻo lánh.
Nó gần như thuộc khu vực làng quê trong thành phố, vệ sinh môi trường và an ninh trật tự rất kém, kể từ khi nhập học đại học tôi chưa một lần quay trở lại nơi này lần nào.
Tôi không ngờ rằng sau ngần ấy năm, nơi này vẫn như thế này.
Cô ấy đưa tôi qua mấy cái ngõ, trên đường ngày càng có ít người.
Chúng tôi bước đi trong im lặng, rất nhanh tôi đã nhận ra có gì đó không ổn.
"Chỗ này hình như không có mấy hộ gia đình nhỉ?"
Cô bé đột nhiên tăng tốc, tôi không thể không đuổi theo cô ấy.
"Này em……"
"Chị, em xin lỗi." Cô ấy dừng lại ở một ngõ cụt.
"Không dễ dàng gì em mới trở lại cuộc sống bình thường, họ lấy ảnh kh.ỏa thâ.n của em để đe dọa em, em bắt buộc phải làm vậy..."
"..."
Tôi ngay lập tức hiểu ý của cô ấy.
Một vài người đàn ông to lớn từ bên ngoài đi đến và từ từ dồn tôi vào góc.
Cô bé không phải muốn đưa bằng chứng cho tôi.
Cô ấy làm vậy là để dụ tôi đến đây.
Một trong những người đàn ông to lớn bước tới và giữ chặt tôi.
Tôi nhớ đến cái nút đó trong túi của tôi, chỉ cần nhấn một cái thì vị trí của tôi sẽ xuất hiện trên điện thoại của anh tôi.
Anh trai tôi có thể đến cứu tôi.
Nhưng.
Tôi lại nhớ đến những gì Tưởng Hựu Y đã nói với tôi ngày hôm đó.
"Thèm muốn anh trai mình."
"Đúng là không biết xấu hổ."
Tôi bị điên.
Nghĩ đến cảnh tượng anh tôi sẽ khóc, tôi đã không nhấn nút đó.
24
Một chậu nước lạnh làm tôi tỉnh táo hẳn.
Tôi cố gắng điều chỉnh tư thế của mình, phát hiện cả tay và chân của mình đều bị trói lại.
Một chiếc máy quay đặt trước mặt tôi.
Sau đó tôi nhìn thấy một đôi bốt.
Tưởng Hựu Y ngồi vắt chân đối diện với tôi, mấy ngày không gặp, cô ta đã thay đổi rất nhiều, dường như đã mất đi thần thái mà cô ta thể hiện trên TV.