Lúc Giải Lâm gửi tin nhắn cho Trì Thanh, hắn đang ngồi trong văn phòng của Võ Chí Bân.
Hai người ngồi đối diện nhau, chỉ là Giải Lâm ngồi trên ghế làm việc của Võ Chí Bân, hắn thong thả ngả lưng ra sau, trên màn hình máy tính trước mặt đang chiếu hình ảnh hiện trường vụ án, hắn nhìn những tấm ảnh đó, biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi.
Dáng vẻ bình thường của hắn quả thực sẽ khiến người khác cảm thấy hắn rất có cảm giác thân thiết.
Nhưng mà đối diện với hắn lúc này là ảnh hiện trường vụ án, ngồi trên ghế làm việc lại giống như chỉ tùy ý tìm chỗ để nghỉ trưa.
Cửa sổ trong văn phòng đóng chặt, không ai phát hiện trưa hôm nay Giải Lâm mang theo cơm hộp đến đây cho Võ Chí Bân, sau đó vị trí của hai người trong văn phòng nhanh chóng thay đổi.
Giải Lâm dùng tư thế với thần thái nghỉ trưa này xem một hồi, chậm rãi mở miệng: “Có báo cáo xét nghiệm thi thể chưa?”
Võ Chí Bân: “Có rồi, xác nhận trước khi chết nạn nhân bị tấn công tình d*c, và bị ngược đãi, trong phòng có dấu vết vật lộn, nhưng hung thủ không để lại DNA. Chúng tôi đang điều tra từng người có mối quan hệ xã hội với người chết. Những báo cáo liên quan khác còn đang trong quá trình kiểm tra, kết quả đối chiếu dấu vân tay chắc ngày mai là có.”
Võ Chí Bân lại nói: “Tối đó, cô ấy với bạn trai từng xảy ra tranh cãi. Hôm nay lúc chúng tôi đi tìm bạn trai cô ấy… phát hiện người đã chạy trong đêm rồi.”
“Bạn trai cô ấy tên Châu Bác Hào, làm bartender ở một quán rượu, hai người quen biết nhau khi làm công ở thành phố Khang Dương trước đây. Phòng trọ của Chu Bác Hào còn hai tháng nữa hết hạn, ngay cả tiền cọc cũng không đòi chủ nhà, mang theo quần áo với chứng minh nhân dân, tất cả các phương thức liên lạc đều không thể liên hệ.”
Dù ai nghe đến đây cũng sẽ nghĩ đến bốn chữ “sợ tội bỏ trốn”.
Giải Lâm lại không vội vàng kết luận.
Võ Chí Bân: “Có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì.” Ánh mắt của Giải Lâm ngừng ở đôi chân trần của cô gái, nhanh chóng lại dời đi, vừa nói vừa đứng dậy, “Chỉ là có một chỗ em khá để ý, vì sao đôi dép của cô ấy lại được để ngay ngắn ở bên giường? Cô ấy không giống đã tranh chấp với ai đó, mà giống như lúc đang ôm ai đó ngủ thì… bị giết.”
“Nếu như là hung thủ…” Võ Chí Bân nói đến đây, chợt ngừng lại.
Hiện trường bừa bộn vô cùng, hung thủ không có lý do đặc biệt đi đặt đôi dép đó.
Giải Lâm nói: “Tài liệu đã xem xong rồi, em còn có việc, phải ra ngoài một chuyến.”
“Cố vấn sau màn” Giải Lâm đ ến đây một chuyến, không ai phát hiện hắn đến đây giúp đỡ phân tích vụ án.
Nhiều năm qua, tuy Giải Lâm rời khỏi tổng cục cảnh sát hình sự đã lâu, cũng không đảm nhiệm chức cố vấn này nữa, nhưng Võ Chí Bân vẫn sẽ gọi hắn đến giúp đỡ, tham gia một vài vụ án.
Võ Chí Bân nhìn Giải Lâm, xuyên qua dáng vẻ bây giờ của hắn nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục, năm ấy ngồi trong phòng họp được mọi người vây quanh. Vật đổi sao dời, hắn chỉ có thể dùng cách thức trong bóng tối như này để tham gia vụ án.
Ở tổng cục, rất nhiều người kính trọng hắn, vì trong mười năm, hắn nhiều lần phá không ít vụ án lớn khiến mọi người đau đầu.
Mỗi lần nghe thấy lời khen như này, Võ Chí Bân lập tức nhớ đến tình huống lần đầu tiên vì một vụ án mà tìm đến Giải Lâm.
Hiện trường hung án đó vô cùng quen thuộc, khiến mọi người liên tưởng đến “vụ án giết cả nhà” của nhiều năm trước, rất có khả năng là bắt chước gây án. Khi ấy Giải Lâm đã vào năm nhất đại học, dựa vào gương mặt đó vẫn trở thành nhân vật nổi tiếng ở trong trường.
Năm đó, bọn họ vừa mới học xong tiếng Anh Văn, Giải Lâm dựa vào vách tường ở hành lang, bên cạnh có tốp năm tốp ba nữ sinh vây quanh.
Võ Chí Bân nhớ rõ hắn rất nhạy bén, trong lúc nói cười, nhanh chóng ngước mắt lên, nhìn lướt qua ông từ đằng xa.
“Tìm em à?” Sau khi nữ sinh giải tán, Giải Lâm bước đến.
“Có một vụ án…”
“Em đã không còn là cố vấn nữa.” Giải Lâm ngắt lời, “Cũng sẽ không tham gia điều tra vụ án nữa.”
“Nhưng mà…” Giải Lâm chỉ mình, “Anh không nghe bọn họ nói sao? Đánh giá tâm lý của em không được thông qua.”
“Tôi là cảnh sát, tôi phá án dựa vào chứng cứ.” Võ Chí Bân nói, “Đối với con người cũng vậy. Nếu như chỉ dựa vào một bản đánh giá có thể kết luận một con người, thì kết quả đánh giá như thế tôi không thừa nhận.”
Võ Chí Bân hoàn hồn, nhìn hắn: “Chờ ai trả lời tin nhắn đó? Vừa rồi thấy cậu nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu.”
Đúng lúc Giải Lâm đang nhìn điện thoại, cái người khó chơi kia chẳng thèm trả lời, mà là Quý Minh Nhuệ nghiêm túc trả lời hắn: Người đang ở cổng tiểu khu Thiên Thụy, chờ môi giới.
Thế là Giải Lâm cầm áo măng tô lên, nói: “Em còn có việc, đi trước đây.”
“?”
Trong tay Giải Lâm cầm chìa khóa xe, mở cửa bước ra bên ngoài: “Đi giành khách với môi giới nhà, còn không đi thì vị khách đó có lẽ sẽ chạy theo người khác mất.”
Nửa tiếng sau, Trì Thanh mặt lạnh lùng đứng ở trong phòng khách của một căn hộ cho thuê nào đó. Điều kiện của tiểu khu Thiên Thụy cũng được, diện tích của căn hộ này khoảng một trăm mét vuông, phòng khách bố trí rộng rãi, môi giới đã sàng lọc nghiêm ngặt theo yêu cầu của anh, giới thiệu: “Căn hộ này rất được, một thang hai hộ. Trước đây chủ nhà từng cho thuê mấy lần, lần này tốn không ít tâm tư, mấy đồ nội thất trong phòng khách và phòng ngủ đều mua mới, tiền cọc cũng coi như hợp lý…”
Nguyên nhân anh mặt lạnh không phải vì môi giới, cũng không phải vì căn hộ này có vấn đề gì.
Mà là vì trong phòng khách có thêm một người vốn không nên ở đây.
“Đồ nội thất mới mua.” Giải Lâm bước mấy bước trong phòng khách, giống như người thuê nhà là hắn vậy, “Nhưng mà bức tường này có vết cắt, sàn nhà cũng có chút vấn đề, tiền cọc không tính hợp lý đâu nhỉ?”
Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Cách Nguy Hiểm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Cách Nguy Hiểm, truyện Nhân Cách Nguy Hiểm , đọc truyện Nhân Cách Nguy Hiểm full , Nhân Cách Nguy Hiểm full , Nhân Cách Nguy Hiểm chương mới