Trên thế giới, hơn hai mươi năm Giải Lâm chỉ từng gặp một người phù hợp với những miêu tả này.
Giải Lâm nhổm dậy, tay chống lên trên lưng ghế trước, ra hiệu vị cảnh sát tránh qua một bên, lại gần nhìn kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu có rất nhiều người đang đi tới đi lui trên đường, nhưng hắn vẫn lập tức dõi theo một gương mặt quen thuộc… Hàng xóm đối diện dáng vẻ khả nghi trà trộn trong đám người, mũ trùm màu đen, làn da dưới ánh nắng trắng đến mức chói mắt, đôi môi đỏ mím lại, trông bộ dạng không chỉ đáng nghi mà tâm trạng còn không tốt lắm.
“…”
Vị cảnh sát họ Lưu, Lưu Chí Bân gọi anh ta là tiểu Lưu. Tiểu Lưu vô cùng kính nghiệp, duy trì trạng thái phòng bị cao độ trong thời gian dài, anh ta nhấn mạnh lại lần nữa: “Hắn ta đúng là đi theo tên hàng xóm nãy giờ!”
Cuối cùng Giải Lâm nói: “Biết rồi.”
Đầu Đinh cách vị trí hiện tại của bọn họ càng ngày càng gần, Giải Lâm ngồi về lại, tay đặt trên nút mở cửa xe sau, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào: “Kẻ kia mọi người dẫn đi, còn người này để tôi, mọi người không cần lo.”
Càng đến gần cổng tiểu khu Thiên Thụy thì bước chân tiến về phía trước của Đầu Đinh càng chậm, gã ta cẩn thận quan sát xung quanh có cảnh sát mặc thường phục hay không, ngập ngừng chờ thời cơ thích hợp nhất cũng không gây sự chú ý với người khác nhất lẻn vào trong tiểu khu.
Thời tiết lạnh, Đầu Đinh xoa tay, trong miệng thở ra một ngụm khói.
Sau khi kiểm tra xung quanh, lượng người ở tiểu khu Thiên Thụy cũng trở nên nhiều hơn, gã ta không chần chừ nữa, tăng nhanh tốc độ.
Nhưng gã ta không đi được bao lâu thì cửa xe của chiếc xe đậu ở bên đường mà gã ta đã bỏ qua từ đầu đến cuối chợt mở ra…
Cảnh sát Lưu dùng tốc độ nhanh như chớp, “bắn” ra khỏi vị trí ngồi, động tác gọn gàng dứt khoát, nắm bắt thời cơ vô cùng tốt, đè bả vai nghi phạm lại, ghì thật chặt gã ta trên kính xe ô tô, còng tay lại ở đằng sau: “Cảnh sát, không được động đậy!”
Đầu Đinh không kịp phản ứng, khoảnh khắc cửa xe bỗng nhiên bị mở ra, gã ta cũng đang định quay đầu chạy, nhưng mà về cơ bản là không chạy kịp.
Trì Thanh đi theo Đầu Đinh cả đường, định bụng lại nghe thấy gì, nhưng mà từ sau câu nói mơ hồ không rõ “tôi… cô ấy”, hoạt động tâm lý của Đầu Đinh không còn liên quan đến Tiết Mai nữa, tất cả sự chú ý của gã ta tập trung ở việc có cảnh sát xung quanh không.
Trì Thanh đi theo được một nửa thì bực bội, xung quanh quá ồn, khắp nơi đều là âm thanh, gộp lại một chỗ thì nghe không chân thực. Anh còn đặc biệt lựa ra giọng nói của Đầu Đinh trong mớ âm thanh này, để ý đến một đống câu nói nhảm trong lòng gã ta.
Advertisement
[Đm, chắc không có ai nhỉ…]
[Lại chờ một lát, bây giờ còn chưa an toàn, lát nữa chờ nhiều người hơn một chút.]
[…]
Cả quá trình Đầu Đinh bị bắt chưa qua năm giây đồng hồ, Trì Thanh vẫn luôn thong thả đi theo sau Đầu Đinh, trong năm giây này anh cũng không hề phản ứng kịp.
Người trong xe cũng không cho anh cơ hội phản ứng… Lúc cửa trước đột ngột mở ra thì khóa cửa ở ghế sau cũng “cạch” một tiếng mở ra, cổ tay Trì Thanh lập tức bị giữ chặt, sau đó thì bị tóm vào trong xe.
Trì Thanh vô thức vươn tay phải vốn đang đút trong túi áo ra, nhưng chỉ dựa vào một tay thì không thể nào ngăn lại được: “…”
Cuối cùng, toàn bộ lưng của Trì Thanh đè lên ghế sau của xe ô tô, mũ trùm thuận thế trượt ra sau, tầm nhìn trước mắt bắt đầu rõ ràng, lúc này mới nhìn rõ người tóm anh là ai.
Giải Lâm nằm sấp lên người Trì Thanh, không chỉ khóa chặt hai tay anh mà đồng thời cùng đè chân anh lại, không cho anh nhúc nhích. Đây là một động tác bắt giữ rất chuyên nghiệp: “Hình như hai chúng ta thật sự rất có duyên, ở đây mà cũng gặp nhau được.”
Ngón tay Trì Thanh thon dài, găng tay màu đen bị cởi ra một nửa trong quá trình lôi kéo, lòng bàn tay của Giải Lâm vừa vặn đè lên trên.
Bên tai Trì Thanh lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại giọng nói của Giải Lâm.
Bị người khác đè như vậy không thoải mái lắm, nhưng yên tĩnh thì đúng là yên tĩnh thật.
Trong sự cân nhắc này, biên độ vùng vẫy của Trì Thanh nhỏ lại: “Đi ngang qua.”
“Cậu cả ngày đóng cửa không ra ngoài.” Giải Lâm nói, “Đi ngang qua kiểu nào?”
Trì Thanh giải thích: “Đến bàn giao nhà, hợp đồng thuê nhà với chủ nhà cũ chính thức đến hạn.”
Giải Lâm: “Vậy là cậu mới bàn giao xong rồi đi ra?”
Trì Thanh im lặng thừa nhận.
Giải Lâm: “Thế thì càng không hợp lý. Cậu không đặt xe ở cổng tiểu khu luôn rồi đi về sao? Con đường này không tiện đặt xe.”
Thực tế thì Trì Thanh cũng không biết con đường này đặt xe có tiện hay không, bởi vì anh thật sự không cần đi thêm hai con đường, chỉ cần đặt xe ở cổng tiểu khu Thiên Thụy.
Đúng lúc bên tai yên tĩnh.
Não Trì Thanh nhanh chóng nhảy số, thử phản ứng lại với tình huống hiện tại trong thời gian ngắn nhất, anh nhìn thoáng qua cửa xe còn chưa đóng lại, thấy trong một dãy các cửa hàng bên đường có một tiệm thuốc, vừa định nói mình đi mua thuốc, vừa vặn chuyện thuốc cảm trong nhà hết hạn Giải Lâm cũng biết rõ.
Nhưng Giải Lâm lại lập tức nói: “Đương nhiên, quan trọng nhất là… đường rộng như thế, bình thường cậu muốn duy trì khoảng cách hơn hai mét với mọi người, vậy cậu đi gần hàng xóm của Tiết Mai đến như vậy làm gì?”
Trì Thanh: “…”
Võ Chí Bân ngồi ở ghế trước nghe được toàn bộ: “…”
Giọng điệu này không giống đang thẩm tra kẻ tình nghi mà lại giống đang đánh ghen hơn.
Nhưng trong lời nói này có mấy phần thật, mấy phần giả thì rất khó nói.
Nếu như Trì Thanh bị mấy lời nói vô cùng tự nhiên của Giải Lâm dắt mũi, đặt trọng điểm của chủ đề ở việc “cậu đi gần người khác như thế làm gì” thì sẽ rất dễ ngầm thừa nhận anh đã sớm biết giữa Đầu Đinh với Tiết Mai có liên quan.
Trì Thanh không trúng chiêu.
Anh thản nhiên hỏi: “Hàng xóm Tiết Mai gì cơ?”
Giải Lâm nhìn anh, một lúc lâu sau, thả lỏng tay.
Nhưng mà dù có buông ra thì Giải Lâm lại không có ý định thả anh xuống xe: “Cậu vẫn nên đi với chúng tôi một chuyến.”
Sau khi bắt được người, cảnh sát Lưu nhét tên Đầu Đinh ở ghế sau, cuối cùng thắng lợi quay về.
Ghế sau có ba người, Giải Lâm ngồi chính giữa, hai bên trái phải lần lượt là hai phần tử đáng nghi.
Hai mươi phút sau, trong phòng thẩm vấn của tổng cục.
Ngoại trừ tên Đầu Đinh, trong căn phòng đơn không rộng rãi còn có ba người đang ngồi.
Võ Chí Bân ngồi đối diện với gã, cảnh sát Lưu phụ trách ghi chép, Giải Lâm phụ trách… dự thính.
Giải Lâm không vội vàng hỏi, hắn với lấy một bao thuốc lá trên người Võ Chí Bân, lúc nghiêng người còn bị Võ Chí Bân trừng, nhưng mà hắn không quan tâm, rút ra một điếu thuốc đưa cho Đầu Đinh: “Đừng căng thẳng, hút một điếu không?”
Đầu Đinh có vẻ là tính cách khá hướng nội, gã ta khom lưng, dáng người rất cao ngồi ở đó có hơi bó tay bó chân, giống như không giỏi giao tiếp với người khác.
Đầu Đinh nhận điếu thuốc, không nhịn được bèn hỏi: “… Sao anh biết tôi muốn hút thuốc?”
Giải Lâm: “Trên người anh có mùi thuốc lá rất nặng, hơn nữa anh luôn xoa tay ở dưới bàn.”
Quả thực Đầu Đinh nghiện thuốc lá, lúc căng thẳng cần nicotin để phân tán sự chú ý.
Lúc này Giải Lâm mới hỏi Đầu Đinh câu đầu tiên, hắn chỉ bên ngoài cửa kính: “Người bên ngoài, anh có biết không?”
Đầu Đinh nhìn theo hướng ngón tay Giải Lâm chỉ, thấy một người đàn ông lạ mặt ngồi ở hành lang, đội mũ trùm màu đen: “…?”
Tuy gã ta căng thẳng nhưng vẫn không nhịn được mà rối rắm trong lòng: Người này là ai?
“Không biết.” Đầu Đinh lắc đầu, “Chưa từng gặp.”
“Chưa gặp bao giờ à?”
“Tôi chắc chắn, người này trông rất kỳ lạ, nếu như gặp rồi tôi không thể không có ấn tượng.” Đầu Đinh nói.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, Đầu Đinh bắt đầu lớn gan, lại hỏi: “Anh ta phạm tội gì à? Không liên quan gì đến tôi đâu nhé, tôi thật sự chưa từng gặp anh ta.”
“…”
Trì Thanh “trông rất kỳ lạ”, “nghi ngờ phạm tội” ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang hết sạch kiên nhẫn.
Điện thoại anh vẫn luôn đặt ở trong túi áo, chỉ là không muốn tháo găng tay cho nên không có thói quen hay chơi điện thoại.
Anh ngồi một lát, điện thoại trong túi khẽ rung.
– Lát nữa tôi đưa cậu về.
Trì Thanh tháo găng tay ra, thời gian ra ngoài hôm nay của anh quá dài, cách hai tiểu khu lại ngồi ở nơi người tập trung đông đúc như tổng cục nửa ngày, dòng chữ “tự tôi về” còn chưa gõ xong thì Quý Minh Nhuệ đến tổng cục đưa tài liệu cho Võ Chí Bân trùng hợp đi ngang qua.
Vốn dĩ Quý Minh Nhuệ đã đi ra ngoài một đoạn rồi, nhưng mơ hồ cảm thấy bóng người ở hành lang vô cùng quen mắt, lại quay ngược về: “Trì Thanh?”
“Sao ông lại ở đây?” Quý Minh Nhuệ hỏi, “Không có việc gì đến tổng cục làm chi? Xảy ra chuyện gì à?”
Người anh em này của anh ta với cảnh sát rốt cuộc có duyên phận kỳ diệu gì không gỡ ra được.
Trì Thanh không biết giải thích thế nào, lại lấy ra ba chữ kia: “Đi ngang qua.”
“…”
Quý Minh Nhuệ cầm tài liệu trong tay: “Tôi đưa tài liệu này cho anh Bân, ông khoan đừng đi đi, tôi đưa xong thì ra.”
Sau khi anh ta vào, mấy phút sau mới bước ra.
Lúc bước ra, anh ta cũng đã hiểu sơ tình hình trong phòng thẩm vấn rồi.
Dù Trì Thanh phiền đến đau đầu nhưng nhớ đến câu nói mà mình đọc được, vẫn bình tĩnh hỏi: “Tên trong đó có hiềm nghi không?”
Đầu óc Quý Minh Nhuệ vô cùng ngốc nghếch, bận một ngày, ngồi bên cạnh Trì Thanh uống nước, anh ta không nghĩ nhiều, giống như hạt đậu nói: “Người bên trong là hàng xóm của Tiết Mai. Tiết Mai ông biết mà, chính là người bị hung thủ giấu trong tủ đông hai tháng. Hiện tại vẫn chưa biết gã ta có hiềm nghi hay không, nhưng mà rất kỳ lạ, sau khi Tiết Mai chết thì gã ta lại trốn đông trốn tây.”
“Bây giờ gã ta thừa nhận mình thích Tiết Mai, còn từng dùng thủ đoạn để làm phiền cô ấy, cho nên sợ bị cảnh sát tìm đến.”
Trong phòng thẩm vấn.
Đầu Đinh hút xong một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Tiết Mai rất xinh đẹp.”
“Từ ngày đầu tiên cô ấy chuyển đến tòa chung cư này thì tôi đã chú ý đến cô ấy rồi. Hôm đó cô ấy mặc váy hoa nhí, mái tóc xoăn màu nâu, cô ấy chuẩn bị quà tặng cho hàng xóm cùng tầng… Cô ấy là người con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp, đặc biệt là lúc cười lên.”
Võ Chí Bân dùng câu khẳng định: “Cậu thích cô ấy.”
Đầu Đinh không phủ nhận: “Phải, tôi quả thực thích cô ấy.”
Võ Chí Bân: “Cậu nói cậu từng làm phiền cô ấy cho nên sợ bị chúng tôi tìm đến nhà, cụ thể cậu làm phiền cô ấy thế nào?”
Lúc Võ Chí Bân hỏi, Giải Lâm đang lướt điện thoại.
Phía dưới mắt của Đầu Đinh thâm đen, tài liệu điều tra mà Quý Minh Nhuệ vừa đưa tới cho thấy bình thường Đầu Đinh thích ở nhà, lúc không đi làm rất ít khi ra khỏi nhà: “… Tôi… từng gửi các loại tin nhắn đến tài khoản mạng xã hội của cô ấy, cô ấy không biết là tôi còn từng báo cáo, sau khi tài khoản bị khóa thì tôi lại dùng tài khoản mới thêm cô ấy.”
Đầu Đinh không nói rõ “các loại tin nhắn” cụ thể là gì, nhưng dựa theo mức độ bị Tiết Mai báo cáo thì trong lòng tất cả mọi người đều hiểu: E rằng đây là một gã đàn ông dâm dê.
“Chỉ nhiêu đây?”
“Chỉ nhiêu đây…” Đầu Đinh nói đến đây thì lời nói bắt đầu khẩn thiết, “Tôi thật sự không làm những chuyện khác đâu anh cảnh sát, không phải tôi giết người, sao tôi có thể giết cô ấy chứ?”
Võ Chí Bân nghe xong, quay sang muốn hỏi ý kiến của Giải Lâm, phát hiện hắn đang lướt điện thoại: “…”
Đã hỏi xong bước đầu, mọi người đi đến phòng quan sát kế bên.
Trong phòng quan sát, bọn họ có thể thông qua một bức tường kính một chiều nhìn thấy tình hình trong phòng thẩm vấn, cũng có thể bàn bạc, nhưng đối phương không nhìn thấy cũng không nghe thấy bọn họ.
Võ Chí Bân nhìn tấm kính, hỏi Giải Lâm: “Cậu cho rằng cách nói này, có mấy phần đáng tin?”
Ngón tay của Giải Lâm chậm rãi lướt trên màn hình điện thoại, hờ hững nói: “Chắc bốn năm phần, chưa hẳn đang nói dối, nhưng cũng chưa chắc đã khai báo hết.”
Cuối cùng Võ Chí Bân không nhịn được nữa: “Cậu xem điện thoại nãy giờ rồi, rốt cuộc đang xem cái gì?”
Giải Lâm nói: “Không có gì, chỉ là gửi tin nhắn cho ông trời con nhà em, bảo cậu ấy chờ một lát.”
Võ Chí Bân: “…”
Đây là thái độ phá án sao?
“Đừng sốt ruột, em còn chưa nói xong.” Giải Lâm lướt được một nửa, cuối cùng ngón tay dừng lại trên màn hình, không còn lướt tiếp, hắn lướt qua một cái, đưa màn hình điện thoại cho Võ Chí Bân xem, “… Sau đó em vẫn luôn lướt tài khoản weibo phụ của Tiết Mai.”
Trên màn hình điện thoại là tài khoản weibo phụ của Tiết Mai tên “Muốn Ăn Quả Mơ”, chỉ có mười ba người theo dõi. Giống như đa số chị em phụ nữ, weibo của cô ấy phần lớn đều là chia sẻ bài viết cầu nguyện với cả rất nhiều bài viết giới thiệu đồ mỹ phẩm.
Cũng không ít bài viết tự đăng, phàn nàn về công việc về khách hàng, chia sẻ ảnh cuộc sống, có bài vui vẻ cũng có bài đêm khuya bỗng nhiên u buồn.
Giải Lâm đã lướt rất nhiều bài viết weibo của Tiết Mai, chỗ hắn ngừng lại là một câu rất ngắn gọn.
Vào một buổi tối nào đó hai tháng trước, Tiết Mai đăng trên tài khoản phụ: Mình luôn cảm thấy hình như có ai đó cứ nhìn mình.
“Chỉ là mở tài khoản quấy rối có cần lo lắng bị cảnh sát tìm đến sao? Cách nói này khá gượng ép. Nhưng mà gã ta nhắc đến quấy rối, chứng tỏ gã ta có suy nghĩ về phương diện đó với Tiết Mai, cho nên em nghi ngờ…” Giải Lâm nói đến đây hơi ngừng lại, “Chắc chắn gã ta không chỉ đơn giản quấy rối Tiết Mai như thế.”
Một bên khác.
Ở hành lang, Quý Minh Nhuệ cũng đang nói đến chỗ “làm phiền”: “Quá bỉ ổi rồi, sao có thể gửi tin nhắn như thế với con gái chứ!”
Trì Thanh không đáp lại.
Bởi vì trong vô số giọng nói biến dạng, anh bắt được một câu: [Không biết cảnh sát có tin lời mình nói không…]
Trong phòng thẩm vấn.
Đầu Đinh đúng lúc đang nói chuyện, gã ta nhìn căn phòng trống rỗng, kêu gào bất bình cho bản thân: “Tôi thật sự không làm gì hết, mấy anh tin tôi!”
Giọng nói biến dạng này giống hệt với giọng nói lướt qua vai Trì Thanh cách đó không lâu.
Trì Thanh nhận ra được đây là giọng nói của Đầu Đinh.
Cho nên anh cố gắng tập trung hết sức, loại trừ các giọng nói khác, nghe giọng nói đó cụ thể đang nói những gì.
Phòng thẩm vấn chỉ cách chỗ Trì Thanh đang ngồi một lối đi nhỏ ngắn ngủi và một cánh cửa.
Lúc này Trì Thanh nghe rõ ràng hơn, bởi vì cảm xúc của người nói không ổn định cho nên giọng nói biến dạng nghe quỷ dị vô cùng: [Mình không thể bị bọn họ phát hiện, không thể bị bọn họ phát hiện mình vẫn luôn… cô ấy.]
Lần này anh không hề nghe sót.
Nguyên văn “mình… cô ấy” thì ra là…
[Mình vẫn luôn nhìn trộm cô ấy.]
—
Sắc trời bên ngoài dần tối, mặt trời lặn về Tây, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên bốn chữ “tiểu khu Thiên Thụy”.
Trong tòa chung cư nào đó, một căn phòng bị cảnh sát phong tỏa không ai ra vào.
Vì để tránh mất đi chứng cứ, tất cả mọi thứ trong phòng đều cẩn thận giữ gìn nguyên trạng.
Đây là phòng của Tiết Mai.
Mặt tường trong phòng sớm đã hơi loang lổ, mà trên bức tường đối diện với phòng ngủ có một dấu vết hình bầu dục không rõ ràng… Vì đã được người ta dùng vật liệu xây dựng có cùng chất liệu lấp lại, cho nên rất khó phát hiện trên vách tường từng có một lỗ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!