Lúc Giải Lâm nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tay của Trì Thanh, một lúc lâu vẫn chưa chuyển đi.
Trì Thanh lau tay xong vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông này từng tấc một, nhìn từ xương cổ tay đến giữa ngón tay, mỗi một nơi đều không dừng lại, cuối cùng dùng ánh mắt khiến người khác mơ mộng viển vông ngừng lại ở vết thương trên mặt trong ngón tay của anh.
Trì Thanh lạnh lùng nói: “Nhìn đủ chưa?”
Giải Lâm nghĩ một chốc, hỏi ngược lại: “Tôi nói chưa thì có để cho tôi nhìn thêm một lát không?”
Trì Thanh: “…”
Trì Thanh: “Bác sĩ Ngô chưa nói với anh à?”
Giải Lâm: “Nói gì cơ?”
Trì Thanh: “Bệnh của anh thật sự rất nghiêm trọng.”
Tiếp tân chẳng hề hay biết tình hình ở khu vực tiếp khách, đứng ở cách đó không xa thông báo: “Anh Trì, anh vào được rồi ạ.”
Trì Thanh cầm găng tay dính nước đứng lên, không muốn nói thêm câu nào với người này.
Giải Lâm vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm đó. Hôm nay hắn mặc một cái áo khoác màu đen rất dài, quần tây thẳng thớm, tư thế nhàn nhã ngồi trên sô pha, hắn cũng dời ánh mắt đi, ngón tay cầm chiếc nhẫn mảnh xoay vài vòng, còn chê câu nói vừa rồi chưa đủ khiến người ta ghét lại bổ sung thêm một câu: “Lần sau lúc dùng dao cẩn thận chút, tay của cậu đẹp như thế, đừng cắt bị thương nữa.”
“…”
Từ lúc Trì Thanh bước vào, bác sĩ Ngô đã nhận ra hôm nay vị khách của mình dường như rất có tâm trạng: “Hôm nay xảy ra chuyện gì à? Dường như cậu không vui lắm.”
Trì Thanh đặt găng tay bị ướt một nửa ở bên cạnh, kết thúc chủ đề liên quan đến tên điên nào đó: “Không có gì, bệnh ưa sạch sẽ lại tái phát.”
Hai người nhanh chóng bước vào quá trình tư vấn bình thường.
Bác sĩ Ngô đọc hồ sơ lần trước Trì Thanh đã điền, nói chuyện giống như đang nói việc nhà: “Trước đây cậu… học diễn xuất?”
“Bình thường tôi cũng thích xem phim truyền hình.”
Bác sĩ Ngô vô cùng thức thời nuốt xuống mấy chữ “nhưng chưa từng nhìn thấy cậu trong bộ phim nào”, nói tiếp: “Ngành diễn xuất rất thú vị.”
Trong buổi tư vấn dài đến một tiếng đồng hồ, vị khách họ Trì ở trước mặt bác sĩ Ngô lại chẳng có phản ứng nào, cũng không quan tâm đ ến mấy câu trò chuyện kéo gần khoảng cách này, thái độ của anh nhanh chóng khiến bác sĩ Ngô cảm thấy dường như mình chỉ đang nói nhảm.
Advertisement
So với biểu hiện trong quá trình tư vấn một tiếng đồng hồ này, chỉ có lúc đầu bước vào phòng thì dáng vẻ của vị khách họ Trì này mới mang chút cảm xúc khiến bản thân trông mới mẻ hơn, tuy dường như anh chỉ vì cái găng tay ướt.
Tiếp nhận vị khách này chưa đến một tuần, bác sĩ Ngô bắt đầu bó tay.
Kết thúc tư vấn, thói quen của bác sĩ Ngô trở nên tự nhiên, ông khép hồ sơ lại, đứng dậy khỏi ghế thì vô thức bắt tay nói tạm biệt với khách, tốc độ nhanh như phản xạ có điều kiện, Trì Thanh không kịp nhắc nhở.
Thế là lần thứ hai Trì Thanh nghe thấy giọng nói biến dạng với giọng điệu ôn hòa chỉ có ở bác sĩ Ngô đang chậm rãi than thở: [Đây là lần thứ hai mình gặp phải nút thắt cổ chai trong sự nghiệp, hay là khuyên cậu ấy đổi sang phòng khám khác…]
“…”
Anh đang định rút tay về thì nghe thấy âm thanh chậm rãi kia nói tiếp:
[… Người trước đó còn là Giải Lâm.]
Tay Trì Thanh khựng lại.
[Tên nhóc Giải Lâm này, sau nhiều năm đi tư vấn, cậu ta học tâm lý học sắp chuyên nghiệp hơn mình rồi. Suốt ngày định kỳ đến tư vấn, nhưng đến bây giờ mình cũng không biết rốt cuộc cậu ta có vấn đề gì.]
Trì Thanh nói thầm trong bụng.
Anh ta bệnh thành thế này rồi, khó nhìn ra lắm sao?
Thời tiết bên ngoài hôm nay ẩm ướt lành lạnh, thỉnh thoảng có con gió thổi đến cũng thấy hơi ngột ngạt, áp suất không khí trở nên thấp hơn. Phương Nam thường xuyên như thế, một khi trời mưa thì sẽ liên miên vài ngày không dứt, đợt nắng đẹp này chắc cũng không kéo được mấy ngày, rất nhanh lại khiến người dân phía Nam quay về nỗi khổ “phơi không khô quần Thu”.
Hai lần Trì Thanh bị ép tháo găng tay xuống, sau khi bước ra khỏi phòng tư vấn tâm lý vẫn rất khó chịu.
Cơn gió lành lạnh, thậm chí là ánh sáng không chút kiêng dè chiếu trên mu bàn tay, những xúc cảm này đều rất xa lạ.
Anh đang chuẩn bị gọi xe thì một chiếc xe Maybach màu đen ngừng bên đường giống như biết anh muốn làm gì, từ phía bên kia đường quay đầu xe lại, thẳng tắp ngừng ngay trước mặt anh. Cửa xe dần dần hạ xuống, lộ ra gương mặt còn khiến người khác chú ý hơn cả chiếc xe sang trọng này.
Một cánh tay của Giải Lâm gác lên cửa xe, khom người bắt chuyện với anh: “Đi đâu, đưa cậu đi một đoạn nhé?”
Trì Thanh chỉ một ông cụ chống gậy ở bên kia đường: “Nhìn thấy người kia không?”
Giải Lâm nhìn theo hướng ngón tay anh.
Trên đường người đến người đi, ông cụ đi cực kỳ chậm rãi trong dòng người đó.
Trì Thanh: “Anh không có việc gì làm thì có thể lái xe đưa ông ấy đi một đoạn.”
“…”
“Cậu thật sự nghĩ tôi rảnh à?” Giải Lâm nói, “Tôi không có thời gian đưa người khác về nhà.”
Trì Thanh nhắc nhở: “Anh với tôi không quen biết.”
Giải Lâm khá giỏi trong việc kiếm cớ: “Cậu không giống với người khác, người khác không bị tôi hắt nước lên tay, khiến tôi áy náy, coi như nhận lỗi, tôi đưa cậu về.”
“Nếu như anh thật sự rất để ý đến chuyện này.” Trì Thanh xem giờ, “Xe tôi gọi còn ba phút nữa mới đến, anh có ba phút qua cửa hàng tiện lợi bên kia mua chai nước.”
“?”
Trì Thanh: “Tôi không ngại hắt nước lại đâu.”
Giải Lâm không kiên trì nữa, cánh tay gác trên cửa xe cũng rút về,
Chính vì hành động này mà Trì Thanh mới nhìn thấy túi ni lông đặt trên ghế phụ của Giải Lâm qua cửa xe đang mở.
Túi ni lông đựng một con dao răng cưa mới mua.
Giống y hệt cái ở nhà anh.
Lúc này anh cũng nhớ lại, và cả lời nói mà hôm qua Quý Minh Nhuệ cầm dao lẩm bẩm nói như thằng ngốc.
“Hung thủ dùng loại dao này.”
Trì Thanh bỗng nhiên tiếp tục chủ đề vừa rồi bị anh cắt đứt: “Chắc chúng ta không cùng đường.”
Nghe thấy câu này xong, ngón tay của Giải Lâm gõ lên trên vô lăng, giống như cố ý thăm dò: “Tôi ở gần Hải Mậu, cậu nói có tiện đường hay không?”
Trì Thanh không trả lời câu hỏi này.
Giải Lâm không biết câu nói thăm dò này của hắn vào trong tai của đối phương lại trở thành ý khác.
Có dao. Còn ở gần Hải Mậu.
Hai từ khóa này đều trùng khớp.
Hai người, một người mặt lạnh lùng đứng trước cổng phòng khám, một người cười tủm tỉm ngồi trong xe, nhìn đối phương nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ riêng.
Ánh nắng bị đám mây che khuất, những đám mây đen đang ùn ùn từ chân trời kéo đến, dường như lại sắp mưa.
“Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ mưa.” Trong đồn công an Vĩnh Yên, Quý Minh Nhuệ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mâu đen kéo đến cuồn cuộn, nói. “Chắc là cơn mưa này không tránh được rồi, nhưng tôi không mang theo dù. Khương Vũ, có phải ông có hai cây dù không?”
Không ai trả lời anh ta: “…”
“Khương Vũ?”
Vẫn không ai trả lời.
Quý Minh Nhuệ quay đầu lại, nhìn thấy cái tai đỏ bừng cùng với ánh mắt không tự nhiên lại còn lơ lửng của đồng nghiệp mình.
Quý Minh Nhuệ nói: “Ông uống lộn thuốc hả?”
Khương Vũ duy trì trạng thái uống nhầm thuốc, hai tay đặt lên bàn phím rõ ra một đoạn lộn xộn vô cùng lưu loát, đồng thời nói: “Thần tượng tôi đến, ông nhỏ tiếng chút.”
Quý Minh Nhuệ ngẩng đầu, nhìn thấy áo khoác màu đen trên người Giải Lâm, áo khoác dài qua gối mặc trên người hắn giống như người mẫu bước ra ngoài. Hắn đứng ở cửa văn phòng của anh Bân, đưa qua một cái túi đựng hộp thức ăn nhà hàng được đóng gói vô cùng cẩn thận.
Võ Chí Bân cầm lấy túi đồ ăn: “Sao thằng nhóc cậu lại đến đây.”
“Tặng ấm áp.” Giải Lâm nói, “Đoán chú chắc chắn chưa ăn cơm, vừa rồi đi ngang qua nên tiện thể mua một chút.”
Võ Chí Bân nghiêng người để hắn vào: “… Thỉnh thoảng không ăn một bữa cũng chẳng sao.”
Giải Lâm mở ly mì tôm chưa kịp chế nước ở trên bàn ra: “Chú mà là thỉnh thoảng à? Đến lúc dạ dày của chú phát tác thì biết có sao hay không liền.”
Võ Chí Bân không coi trọng mấy, trước đây lúc làm nhiệm vụ, người còn chưa chắc sống sót về được, còn để ý một hai bữa cơm, dạ dày có đau cũng chỉ coi nó như bệnh vặt.
Ông ngồi bên này ăn cơm, Giải Lâm ngồi đối diện ông, tiện tay mở ảnh chụp.
Võ Chí Bân vừa tách đũa ra, thấy Giải Lâm đang xem ảnh chụp hiện trường xác mèo hôm đó, vẻ mặt ông bình tĩnh lùa một miếng cơm vào miệng: “Hình như cậu rất hứng thú với vụ án này.”
Có lẽ người khác không biết nhưng Võ Chí Bân lại rất rõ ràng, Giải Lâm 15 tuổi chính thức được đội cảnh sát hình sự mời làm cố vấn vụ án, nhưng trước đó nữa, Giải Lâm đã xem hết những quyển sách chuyên ngành với ghi chép các vụ án nổi tiếng trong và ngoài nước chất đầy trên giá sách của đội trưởng đội tổng cục Giải Phong.
Nói rằng đứa trẻ này vốn có thiên phú, xem những ghi chép phạm tội này mà lớn lên cũng chẳng quá.
Có vụ án nào mà hắn chưa từng xem, vì sao lại cứ để ý đến vụ án giết mèo thông thường này?
Giải Lâm không phủ nhận, hắn lại nhìn mấy cái xác mèo, chỉ nói: “Có một người… khiến cháu hơi để ý.”
“Kẻ tình nghi?” Võ Chí Bân hỏi.
“Không chắc lắm.” Giải Lâm nói, “Thực ra trên người cậu ta có mấy chỗ không khớp, nhưng thật sự rất đáng nghi.”
Giải Lâm xem xong đống hồ sơ, phát hiện tình huống gần như giống hệt với những gì lúc đầu hắn nhìn thấy ở hiện trường xảy ra vụ án: “Vẫn là nhiêu đây? Không có chút tiến triển nào ạ?”
Hắn không nhắn chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến Võ Chí Bân giận không chỗ xả, ông đặt đũa xuống, cầm cây gậy bên cạnh đi đến cửa phòng, lấy gậy chỉ ở đằng xa, hùng hổ nói với đám người mới đang liếc trộm tình hình trong văn phòng: “Cậu, cậu với cô nữa, ba người các cô các cậu, cút vào đây cho tôi.”
Mười giây sau, ba người Quý Minh Nhuệ, Tô Hiểu Lan, Khương Vũ đứng thẳng tắp thành một hàng.
Võ Chí Bân chờ xong việc rồi tính sổ: “Rốt cuộc mấy cô cậu làm thế nào, chuyện đã xảy ra năm ngày rồi, không có chút tiến triển nào hết? Có đôi khi tôi cũng thật sự khâm phục năng lực của mấy cô cậu.”
Không ai dám nói, Giải Lâm lại giải vây giùm bọn họ: “Chú hung dữ như thế làm gì, có thể dịu dàng với người mới một chút không?”
Võ Chí Bân đập gậy xuống đất: “Tuổi tôi càng ngày càng lớn, không chịu được k1ch thích, tôi cũng hi vọng mấy cô cậu có thể nương tay với tôi, đừng suốt ngày k1ch thích tôi.”
Quý Minh Nhuệ: “…”
Tô Hiểu Lam: “…”
Khương Vũ vì bị thần tượng nhìn thấy nên mặt đỏ bừng: “…”
Cuối cùng vẫn là Quý Minh Nhuệ bất chấp nguy hiểm đến tính mạng dũng cảm đứng ra: “Ừm, thật sự là vì, trời mưa…”
Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận “mưa” là nhân tố cực kỳ bất lợi.
Giải Lâm lại nhìn ảnh chụp một lát nói: “Mưa có thể là một manh mối quan trọng.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Giải Lâm lại nói một câu: “Vì sao cứ phải là trời mưa?”
“Nhìn từ dấu giày, hiện trường vứt xác không có dấu vết gây án lưu lại lâu dài, cho nên chỗ đó không phải hiện trường gây án đầu tiên. Một người rõ ràng sức lực không lớn, còn cố ý chuyển xác ra đây, chứng tỏ hiện trường gây án đầu tiên chắc chắn tồn tại một đặc trưng nào đó khiến kẻ đó phải chuyển xác đi. Kẻ đó xuất phát từ nguyên nhân gì, không thể giấu xác ở chỗ đó nữa.”
“Không tìm được nhiều manh mối hơn ở hiện trường vứt xác, nhưng mà nhất định phải tìm được hiện trường gây án đầu tiên.”
“Mèo nhà khá ngoan ngoãn, bắt đi không tốn bao nhiêu sức lực.” Ánh mắt Giải Lâm nhìn thoáng qua con mèo Chinchilla màu trắng bạc duy nhất có chủ nhân trong đống ảnh, dừng lại ở xác sáu con mèo hoang khác, “Nhưng mèo hoang thì không giống, bây giờ lại là mùa đông, ở nơi nào mới không tốn sức lực bắt được nhiều mèo hoang đến vậy?”
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm “ầm ầm”, sau đó hạt mưa tí tách tí tách đập lên cửa kính.
Trong màn đêm sắp đến, trời quả nhiên mưa.
Trời đã tối rồi, dù trời mưa cũng rất yên tĩnh. Cùng lúc đó, Trì Thanh ở trong nhà, bưng ly nước nhìn mấy tấm ảnh vụ án ở trên bàn mà có lần Quý Minh Nhuệ đến để lại ở nhà anh, bởi vì trong phòng không mở đèn, mấy tấm ảnh nhìn thoáng qua trông giống bộ phim trắng đen kinh dị.
Trì Thanh vừa chậm rãi uống nước ấm, vừa cầm xấp ảnh đó lên, mượn ánh sáng yếu ớt phát ra từ ti vi để xem xét.
Đến khi ánh sáng ti vi đổi màu, ảnh chụp mới được chiếu sáng.
Trì Thanh nhìn một lúc lâu mới đặt ảnh xuống, tiếp tục bưng ly nước nhìn màn hình ti vi, đến lúc kết thúc chương trình, ti vi bắt đầu phát anh cũng chẳng có phản ứng gì.
Một lát sau, kết thúc, anh mới nhúc nhích, sờ lấy điện thoại ở bên cạnh, nhấn vào số điện thoại được lưu là “Quý Minh Nhuệ” trong danh bạ.
Nhưng mà Quý Minh Nhuệ ở đầu đường mạng bên kia vẫn đang ở trong trạng thái nghi ngờ cuộc đời, nghi ngờ bản thân: “…”
Giải Lâm đã đi rồi, trong đầu anh ta vẫn không ngừng nghĩ rằng: Mình ngu rồi.
Sao hắn có thể phân tích ra nhiều thứ đến vậy?
…
Cuối cùng, anh ta đánh linh hồn mình một cú:
Chẳng lẽ mình bị thiểu năng thật?!
Quý Minh Nhuệ còn chưa bình tĩnh lại, bở lỡ tin nhắn mà Trì Thanh gửi đến.
– Ngoại trừ hiện trường vứt xác ra, mấy ông đã khảo sát qua hiện trường đầu tiên chưa?
Trì Thanh tiếp tục gõ chữ.
– Địa điểm gây án của hung thủ có thể là nơi mà mèo hoang tụ tập vào mùa đông, đặc điểm của nơi đó là lối ra vào chật hẹp, hoặc là không tiện để chạy trốn.
Trì Thanh gửi xong đoạn tin này, không chờ bên kia trả lời.
Anh nhìn mưa bên ngoài cửa sổ.
Bình thường, hôm trời mưa thì tâm trạng anh rất tốt, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Anh mang theo tâm trạng tốt hiếm có, nhớ đến Quý Minh Nhuệ vì bảy xác mèo này mà than thở rất nhiều ngày, thầm nói nếu như tên này lại tiếp tục than thở thì vụ án có phá được hay không anh không biết, anh chỉ biết tốc độ anh bị phiền chết chắc chắn nhanh hơn tốc độ phá án của Quý Minh Nhuệ.
Thế là Trì Thanh mang găng tay, cầm dù đi ra ngoài.
Tiểu khu Hải Mậu cách tiểu khu của anh chưa đến ba ngã tư. Đêm khuya, người đi đường rất ít, Trì Thanh đi một đoạn đường mà chẳng gặp ai cả.
Bãi cỏ dính máu ở cổng tiểu khu Hải Mậu đã được người ta dọn dẹp, Trì Thanh cố gắng nhớ lại cấu trúc đường phố ở khu này, phát hiện không có nhiều nơi đáp ứng đủ các điều kiện cần thiết cùng một lúc. Anh đi đến mấy nơi mà mèo hoang dễ dàng tụ tập, không phát hiện bất cứ manh mối nào.
Trì Thanh cầm dù, ngồi xổm ở đó nhìn một hồi, trên đất sạch sẽ, chỉ có mấy cái chén cho mèo ăn cũ đựng cơm thừa.
Vậy chỉ còn lại một nơi cuối cùng, cách Hải Mậu không xa, có một nhà máy nhỏ bị bỏ hoang, nhà máy đó đã để không rất lâu rồi, chỉ là gần đây có tin đồn loáng thoáng rằng nhà máy đó sắp sửa bị thu hồi xây dựng lại.
“Rào rào….”
Cơn mưa càng ngày càng lớn.
Trì Thanh cầm dù, ngón tay đặt trên cán dù, đi về phía nhà máy.
Nhà máy này không chiếm nhiều diện tích, phần lớn các nơi đều dùng để chất đống máy móc, đường ống bỏ đi, cửa đã rỉ sét từ lâu, cỏ dại bên cạnh cửa đã mọc rất cao, nhưng mà vị trí cửa ra vào lại bằng phẳng.
Có người thường xuyên ra vào nơi này.
Với lại quan trọng hơn là trong nhà máy có người.
Trì Thanh nhìn thấy một bóng người trong bóng tối, người đó đang ngồi xổm, tay cầm một con dao răng cưa dính máu, màu sắc trên mặt đất dưới chân hắn đen đậm hơn chỗ đất trước mặt hắn, chắc là vết máu đọng lại đã lâu.
Hắn nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng đầu, vì thế Trì Thanh đối diện với gương mặt buổi sáng mình mới nhìn thấy, có thể lập tức đánh tan tâm trạng tốt của anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Giải Lâm: Cậu rất nguy hiểm
Trì Thanh: Anh cũng không kém
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!