Lục Diệp bị chưởng giáo nhẹ nhàng đánh thức, lúc hắn mở mắt đã thấy chưởng giáo đứng ở bên cạnh, liền vội vàng đứng lên.
- Chưởng giáo.
Lục Diệp dụi dụi con mắt, vỗ vỗ mặt, lập tức thanh tỉnh hơn nhiều.
- Nên xuống thuyền.
Chưởng giáo cười mỉm nói.
Hơn mười tông môn của Hạo Thiên Minh cùng nhau rút lui khỏi địa bàn Tà Nguyệt Cốc, bây giờ đã tới địa bàn của minh, tự nhiên là ai về nhà nấy, lúc trước đã có mấy tông môn lần lượt rời đi.
Lục Diệp thu thập xong đệm chăn, nhét vào trong Túi Trữ Vật, sau khi sửa sang lại dung nhan mới đi theo chưởng giáo ra khoang phòng.
Trong chốc lát cả hai đã đến boong thuyền, thấy có người đang đợi ở đây, người này là nam tử trung niên tướng mạo uy nghiêm, thân hình cao lớn.
Lục Diệp không nhận ra nam tử này, hơi chút dò xét lại cảm thấy trên thân nam tử trung niên này tựa hồ có một loại mùi vị sát phạt.
Chưởng giáo tiến lên nói vài câu với nam tử kia.
Nam tử kia quay đầu, nhìn về phía Lục Diệp đứng ở bên người chưởng giáo, mở miệng nói: - Có thể gia nhập vào Bích Huyết Tông là tạo hóa của ngươi, cần phải tu hành thật tốt, không thể bôi nhọ mặt mũi tông môn.
Lục Diệp vội vàng đáp: - Vâng! Chưởng giáo ôm quyền: - Vậy lão phu cáo từ trước.
- Mời! Nam tử trung niên kia đưa tay.
Chưởng giáo lật lòng bàn tay một cái, không biết móc ra một đồ vật từ nơi nào, tiện tay ném đi, linh quang thoáng hiện, trên boong thuyền đã nhiều thêm một cỗ xe đôi ngựa chiến.
Hai con ngựa kéo xe toàn thân trắng như tuyết, cực kỳ thần tuấn, nhẹ nhàng khịt khịt cái mũi, móng lại không ở yên giẫm tứ tung.
Còn không chờ Lục Diệp nhìn rõ ràng, thân hình đã không tự chủ được bay vào trong buồng xe, là chưởng giáo thôi động linh lực bọc lấy hắn.
- Khai trận! Nam tử trung niên kia hét to một tiếng, theo y ra lệnh, đại trận phòng hộ trên Phi Long Chu mở một cái lỗ hổng, cuồng phong gào thét, thổi cho quần áo đám người trên boong thuyền bay phất phới.
Chưởng giáo và nam tử trung niên kia ôm quyền thăm hỏi lẫn nhau, theo hai con ngựa kéo xe ngửa đầu hí lớn, trên móng ngựa hiện ra linh quang, xông ra ngoài từ lỗ hổng đại trận phòng hộ, lấy tốc độ cực nhanh lao nhanh về phương xa.
Đưa mắt nhìn xe ngựa biến mất, nam tử trung niên kia xoay người, nhanh chân đi đến trong khoang phòng, vứt xuống một câu: - Gọi hỗn trướng Bàng Đại Hải tới gặp ta! - Rõ! Mấy tên tu sĩ Hạo Thiên Minh lĩnh mệnh, trên mặt còn hiện ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, mặc dù không biết Bàng sư đệ đã làm ra chuyện gì khiến phó minh chủ tức giận, nhưng nhìn bộ dạng của y, sợ là Bàng sư đệ sẽ phải gầy đi mấy cân thịt.
Trên xe ngựa, Lục Diệp tràn đầy phấn khởi nhìn chỗ này một chút, sờ sờ chỗ kia một chút, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Đi vào Cửu Châu hơn năm, cho đến mấy ngày gần nhất hắn mới phát hiện, Cửu Châu trong hiểu biết của mình căn bản không phải bộ mặt thật của thế giới này, thế giới này có quá nhiều thứ hắn không thể tưởng tượng được.
Giống như Phi Long Chu trước đó, lại ví như xe ngựa này, loại chênh lệch cực lớn trên nhận biết này để hắn thực sự cảm nhận đến một chuyện.
Đây là một thế giới tu hành, bái nhập Bích Huyết Tông mới khiến cho hắn có vốn liếng dung nhập thế giới tu hành này, mà theo tu vi của hắn không ngừng tăng cường, những điều thú vị của thế giới này sẽ hiện lên từng xíu một.
Nếu không cả đời đào quặng trong khoáng mạch, sao có thể nhìn thấy những thứ nhiều màu nhiều sắc này? - Hai con ngựa này! không phải vật sống? Lục Diệp đứng ở trên càng xe, đưa thay sờ sờ cái mông một con ngựa phía trước, lại phát hiện không có cảm giác chạm đến huyết nhục, ngược lại băng lạnh giống như sờ một khối kim loại.
Lại nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, hai con ngựa này thực không có khí tức vật sống, chỉ là hiện ra sống động như thật, cho người ta ảo giác đây là một vật còn sống.
Kiệu xe sau lưng là kiểu mở ra, trên kiệu xe có một cái ô lớn, ô kia theo gió xoay tròn, có từng đạo linh quang như sợi tơ rủ xuống, ngăn trở cuồng phong trên bầu trời.
Chưởng giáo đang ngồi ở trong kiệu xe, nghe vậy cười nói: - Đây là tạo vật của các Yển Sư, chuyên dùng thay đi bộ.
- Yển Sư? Lục Diệp hiếu kỳ.
- Một loại ngoại tu, am hiểu chế khí, ngày sau có cơ hội ngươi sẽ tiếp xúc tới.
Lục Diệp không hỏi thêm nữa, lại tràn đầy phấn khởi quan sát một trận, lúc này mới ngoan ngoãn đi vào trong kiệu xe ngồi xuống.
Kiệu xe rất rộng, ba năm người ngồi không thành vấn đề.
Hắn đương nhiên sẽ không ngu đến mức ngồi ngang hàng với chưởng giáo, tối thiểu nhất hắn vẫn hiểu tôn sư trọng đạo, hắn chọn chỗ ngồi là phía trước kiệu xe của chưởng giáo, đối lập với hướng ngài ấy đang ngồi.
- Trước đó tu hành như thế nào? Chưởng giáo mở miệng hỏi.
- Coi như thuận lợi.
Lục Diệp trả lời, thông qua tu hành trước đó khiến hắn xác nhận được một sự kiện, đó là mình cắn thuốc tu hành dường như không có tai hoạ ngầm quá lớn.
Thời gian mấy ngày trước đó, hắn dùng hơn mười hạt Uẩn Linh Đan, mở ra khiếu thứ ba, không nói đến hiệu suất tu hành của những người khác như thế nào, tối thiểu nhất không có khả năng liên tiếp không ngừng dùng linh đan giống hắn.
Tình huống đan độc trầm tích, dẫn đến linh lực tối nghĩa không rõ cũng không xuất hiện như chưởng giáo nói tới.
Cũng có thể là do thời gian chưa tới, mà bản thân dù sao chỉ dùng hơn mười hạt Uẩn Linh Đan cho nên còn cần thời gian đi quan sát thì mới có thể xác định.
Hắn đang suy nghĩ có nên nói một chút về tình huống khai khiếu của mình với chưởng giáo, lúc đang còn do dự lại nghe chưởng giáo hỏi: - Bên trong lục tu, ngươi muốn đi con đường nào? Cái gọi là lục tu, không thể nghi ngờ chính là tin tức mà Bàng Đại Hải đề cập tới trước đó.
Lục Diệp vẫn chưa từng cân nhắc những thứ này, trước mắt hắn có thể nói là vừa tiếp xúc với thế giới tu hành, u mê vô tri với tất cả mọi chuyện, sao có thể nghĩ đến xác định con đường tương lai của bản thân sau này? Lập tức thỉnh giáo:
- Chưởng giáo cảm thấy thế nào? Đường lão đưa tay vuốt râu, nói: - Thể trạng của ngươi không quá cường tráng, cũng không có thiên phú dị bẩm đặc biệt, cho nên không quá thích hợp với thể tu, Ngũ hành của ngươi chủ hỏa phụ kim, Quỷ tu Y tu cũng không thích hợp, còn lại cũng chỉ có Binh tu, Pháp tu cùng Ngoại tu.
Nói đến Ngoại tu, kỳ thật mỗi tu sĩ đều hiểu một chút thủ đoạn hoặc nhiều hoặc ít của ngoại tu, cho nên có thể xem như một con đường phụ trợ, không cần khả năng đặc biệt.
Lục Diệp hiểu rõ: - Nói cách khác đường đi thích hợp cho đệ tử, chỉ có Binh tu hoặc Pháp tu? - Nói như vậy cũng không sai.
- Vậy chưởng giáo đi con đường nào? Lục Diệp hiếu kỳ hỏi.
Đường lão cười ha ha: - Lão phu là Pháp tu, ngươi không cần bắt chước lão phu, xác định đường bản thân mình muốn đi là quá trình tiến lên tuần tự, cần hỏi rõ bản tâm mới được, lão phu hiện tại hỏi ngươi những điều này, chỉ là để cho ngươi có khái niệm tương đối với chuyện này, cũng không phải muốn ngươi lập tức làm ra lựa chọn, chờ trở lại Diểu Sơn! Lục Diệp đang còn lắng nghe chưởng giáo dạy bảo, chợt trời đất quay cuồng, ngay sau đó tiếng oanh minh nổ vang, tai không còn nghe thấy gì.
Trong khi tầm mắt xoay tròn, khóe mắt liếc qua thấy một đoàn liệt diễm thiêu đốt trên không trung, định thần nhìn lại, đã phát hiện thứ đang thiêu đốt đúng là một cỗ xe ngựa, xe ngựa kia cũng không biết gặp công kích gì đó, đã chia năm xẻ bảy, hai con tuấn mã kéo xe cũng phá thành mảnh nhỏ, bay lả tả.
Lục Diệp lung lay đầu, luôn cảm giác xe đôi ngựa chiến đang thiêu đốt kia giống chiếc mình trước đó cưỡi như đúc.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, đó chính là xe ngựa hắn và chưởng giáo đang ngồi, thế nhưng bây giờ tao ngộ công kích một cách khó hiểu! Cho tới giờ khắc này hắn mới phát hiện, mình đã bị chưởng giáo mang ra khỏi xe ngựa kia, đang bay bổng ở giữa không trung, linh quang quanh người chưởng giáo nở rộ, bao bọc hắn ở bên trong, một tay bấm niệm pháp quyết, lạnh nhạt nhìn bốn phương, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!