Sau khi xe chạy được một đoạn, Tiếc Gia Cường liếc mắt nhìn Hàn Chí Dương ngồi bên cạnh đang chuyên tâm xem những tờ văn kiện cứ như chuyện ở đại sảnh khi nãy hoàn toàn chưa từng xảy ra.
Tiếc Gia Cường liền giả vờ lên tiếng để dò xét: "Cô gái đó thật đặc biệt phải không?"
Vì trong xe đang im lặng, anh đột nhiên lên tiếng khiến cho Hàn Chí Dương "hả?" một tiếng.
Tiếc Gia Cường lại vờ vịt nhắc lại lần nữa.
"Là cô gái khi nãy chúng ta gặp ở đại sảnh, thật rất đặc biệt."
"Cậu củng nghĩ vậy đúng không?" Tiếc Gia Cường nói liên tục hai câu, mắt luôn không rời Hàn Chí Dương xem biểu cảm.
Hàn Chí Dương bây giờ mới biết Tiếc Gia Cường là nói chuyện gì, anh đời tầm mắt vốn đang nhìn văn kiện sang bên cửa hông xe, nhìn ra dòng xe đang không ngừng di chuyển, không đáp lại Tiếc Gia Cường nhưng khoé môi bất chợt giương lên nụ cười nhàn nhạt.
Tiếc Gia Cường nhìn thấy một màn này, như không tin vào mắt mình, anh kinh ngạc vỗ lên vai Hàn Chí Dương nói.
"Hàn Chí Dương, cậu là đang cười sao? Bao nhiêu năm rồi không nhìn thấy cậu cười, tớ còn nghĩ cậu là không còn biết cười đấy." ha ha, Tiếc Gia Cường cười sằng sặc.
Hàn Chí Dương không quan tâm có người đang cười mình, anh thu tầm mắt về, tiếp tục xem giấy tờ văn kiện.
Tiếc Gia Cường sau khi cười một tràn như vậy, anh phát hiện nụ cười nhàn nhạt lúc nãy đã không còn, mà gương mặt từ lúc nào đã trở lại băng lãnh như cũ, anh biết điều không dám trêu chọc Hàn Chí Dương nữa, niếu không người chịu khổ sẽ là anh...
- - - - - - -
Nói đến Lục An Kỳ.
Từ lúc Hàn Chí Dương buông ra một câu liền rời đi, khiến cho cô rất tức giận, cô thấy cả một phòng người đang nhìn cô như nhìn một sinh vật lạ từ một hành tinh nào tới, hận không thể tìm thấy một cái lỗ để cô ngay lập tức chui xuống dưới.
Cô là vì anh ta nói sẽ cho cô 5 phút để thương lượng nên phải cắn răng, nhẫn nại nhắm mắt, cố không để ý ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Lục An Kỳ tay chân vừa mỏi, lại vừa đói, khiến đầu óc cô choáng váng, cô nhẹ lắc lắc đầu cho đầu óc tỉnh táo trở lại, trong lòng thầm mắng tên Dương tổng đang ở cái chốn nào? vẫn chưa chịu về, chẳng lẽ là muốn cô vì bị hành xác như vậy không chịu nỗi mà bỏ cuộc sao?.. "Hừ, Hàn Chí Dương, niếu như anh nghĩ tôi vì như thế mà bỏ cuộc thì anh thật ấu trĩ."
Luc An Kỳ miệng đang ngậm cây bút không ngừng lầm bầm.
Không biết cô đợi bao lâu, mãi cho tới khi cô cảm thấy hai chân không còn chút sức lực, mắt bỗng dưng tối sầm lại, trong lúc cô sắp ngất đi, cô chợt thấy bóng dáng của Hàn Chí Dương đang bước xuống từ trong xe.
Cô cố gắng mở to hai mắt ra nhưng vẫn là không còn nhìn thấy gì nữa..
Trong vô thức cô thầm nói: "Có phải là lần này cơ hội 5 phút cùng Hàn Chí Dương phải chăng không còn nữa không?"
"Lục An Kỳ mau tỉnh lại, phải tỉnh lại Lục An Kỳ.." Nhưng vẫn là không tỉnh lại, cứ như vậy ngất đi...
Lúc cô tỉnh lại, mắt chớp chớp hai lần, sau đó nhớ lại lúc nãy trước khi cô ngất xỉu đã nhìn thấy được thân ảnh của Hàn Chí Dương, cô liền bật dậy khiến cho cô gái ngồi bên cạnh một phen giật mình.
Sau đó Lục An Kỳ mới đưa mắt nhìn một lượt căn phòng, thấy mình đang ở phòng nghỉ của Dương thị, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái ngồi bên cạnh, nhìn thấy cô đã tỉnh lại mới nhẹ giọng lên tiếng hỏi thăm.
"Tiểu thư cô đã tỉnh lại, bây giờ cô cảm thấy thân thể như thế nào rồi? Còn chổ nào không khoẻ không?"
Lục An Kỳ nghe vậy vội vàng xua tay, lắc lắc đầu nói với cô gái ngồi trước mặt.
"Cám ơn cô, tôi không có việc gì, bây giờ cảm thấy đỡ hơn rồi a."
Cô gái kia nghe vậy khẽ cười, sau đó nói với Lục An Kỳ.
"Niếu không sao, vậy mời tiểu thư theo tôi, Dương tổng đã dặn khi nào cô tỉnh lại thì lên gặp Dương tổng."
"Hả?"
"Dương tổng là đồng ý gặp tôi rồi sao?"
"Vậy chúng ta liền đi thôi." Luc An Kỳ vội vàng kéo tấm chăn mỏng trên người sang một bên, thả hai chân xuống giường hối thúc cô gái kia.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!