Còn mang tới cho ông một số tiền không hề nhỏ, bảo ông ký tên vào phần thoả hiệp bán lại 6% cổ phần Dương thị, ý tứ chính là muốn ông rời khỏi Tập đoàn này.
Hoàng tổng sau khi nhìn một màn như vậy, liền tức khí cầm tờ thoả hiệp tới đây muốn dùng uy lực họ Hoàng nói không ký tên vào phần dự án phía nam, hòng doạ Hàn Chí Dương phải xuống nước.
Nhưng lại không thể nào ngờ tới, anh không những khu đất dự án không cần, mà còn vì ông động tới cô trợ lý thấp bé đó mà không chút kiên nể trở mặt với ông.
Nhìn thấy cục diện đã thay đổi, tên Hoàng tổng lập tức xuống nước nhẹ giọng lên tiếng mong cầu hoà.
"Dương tổng, ngài cần gì làm tới mức này, chúng ta lăn lộn nhiều năm ở Bắc Kinh này, cúi đầu không gặp ngẩn đầu thấy, bằng không như vậy đi? chuyện cô trợ lý đó tôi không chấp nữa, chuyện này tới đây thôi, chúng ta xem như chưa từng xảy ra việc gì, dự án khu đất phía nam tôi liền ký, chúng ta lập tức tiến hành có được không?"
Trái lại với giọng nói có chút gấp rút của Hoàng tổng đang thương lượng, thì Hàn Chí Dương lại cao ngạo, tự phụ không có ý tứ tiếp tục dây dưa nói.
"Hoàng tổng, hình như ông có chút hiểu sai ý tôi, tôi chính là không muốn bỏ qua cho ông, tôi cho ông một phút, lập tức ký vào tờ giấy này rồi nhanh chóng biến đi cho tôi."
Lục An Kỳ nghe tới đây như vừa nghe được chuyện không thật, cô bất giác đưa tay lên che miệng.
Hàn Chí Dương không phải là ép cô đi cầu xin hợp đồng, củng không phải vì tức giận cô hôm qua không chiều ý tên Hoàng tổng đó mà hành cô như cô đã nghĩ.
Mà chính là vì cô, bỏ đi dự án gần một tháng nay cả công ty phải chạy đôn chạy đáo để sớm hoàn thành.. cô nhất thời còn chưa tiêu hoá được hết những gì mình vừa nghe, thì bên trong giọng nói trào phúng của Hàn Chí Dương lại vang lên.
"Còn nữa, ông đừng nghĩ ông không ký vào tôi sẽ không làm gì được ông, những chuyện ông làm tôi không phải không biết, chỉ là tôi không rảnh đi để ý những việc rối rắm đó, nhưng là ông hôm nay chính là không biết tốt xấu, tự thân chuốt khổ."
Hoàng tổng giật mạnh vali trên tay Tống Nhược Hy, rồi quay sang chỉ thẳng vào mặt Hàn Chí Dương buông ra một câu chửi tục.
" *** Mày chờ chống mắt lên xem, công ty của mày không cất đầu lên nổi đâu. " sau đó bước nhanh ra ngoài.
Lục An Kỳ còn đang không biết phải làm gì, thì cánh cửa phòng làm việc lập tức bị Hoàng tổng dùng sức kéo mạnh ra.
Tên Hoàng tổng vừa nhìn thấy cô đôi mắt liền rực đỏ như muốn giết người, ông ta trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, rồi lướt ngang qua người cô rời đi.
Cô theo bản năng lui về sau hai bước thì củng vừa lúc phía sau có bác nhân công đang cầm cây lau nhà đẩy tới.
Vì góc của cây lau bằng sắt nhọn nên lúc cô đụng phải liền bị rách da, cô nhịn không được khẽ kêu một tiếng "Á" sau đó cuối người xuống nhìn nơi chân đang có một ít máu chảy ra..
Nhìn thấy Lục An Kỳ sau khi lùi lại bị thương, anh lập tức buông văn kiện ra bước thật nhanh ra cửa, nghe thấy bác lao công đang rối rít nói xin lỗi.
Cô nhìn thấy Hàn Chí Dương đang đứng bên cạnh, trong lòng vô cùng lo sợ, không biết anh sau khi biết cô đứng bên ngoài nghe trộm có mắng cô không?
Mi tâm anh hơi nhíu lại sau đó kéo tay Lục An Kỳ đứng thẳng người lên nhẹ giọng nói: "Thế nào rồi, có đi được không, vào trong tôi xem."
Sau đó quay sang gọi Tống Nhược Hy đi lấy hộp Y tế đến.
Lục An Kỳ nhìn người đang đứng trước mặt cô, giọng nói hiện tại so với lúc nãy hoàn toàn không giống nhau, trong lòng có chút rối loạn, cô miễn cưỡng nhấc bước chân lên đi theo Hàn Chí Dương vào bên trong phòng.
Anh đặt cô ngồi trên ghế rồi không ngại ngồi xổm xuống gỡ chiếc giày ra đặt sang một bên, nhìn nơi đang bị chảy máu.
Tống Nhược Hy cầm hộp Y tế tới, mở chai nước rữa vết thương ngồi xuống nói.
"Dương tổng để tôi làm cho."
"Không cần đâu, cô ra ngoài đi."
"Vâng." Tốṇg Nhược Hy nghe CEO cho lui liền biết điều nhanh chóng đứng lên đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!