Đến giờ ra chơi.
Sau khi đã suy nghĩ rất lâu thì Đàm Vũ Trạch liền đi xuống cuối lớp, tiến về phía bàn của Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn vốn đang cùng nhau đọc sách.
Thấy Đàm Vũ Trạch đi đến, hai người đồng thời nhíu mày.
Đàm Vũ Trạch thì lại liếc nhìn Hứa Nhan Du một cái, sau đó quay sang nói với Tạ Hoằng Văn: “Cậu ra ngoài, tôi có một muốn nói với cậu.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì nhếch miệng cười, đồng ý với yêu cầu của Đàm Vũ Trạch.
Hứa Nhan Du không can thiệp vào chuyện này, bởi cô biết Đàm Vũ Trạch hiện tại chẳng thể bắt nạt được Tạ Hoằng Văn nữa.
Các bạn trong lớp thì đồng loạt nhìn về phía Tạ Hoằng Văn và Đàm Vũ Trạch, khuôn mặt lộ rõ vẻ muốn hóng chuyện.
Tạ Hoằng Văn và Đàm Vũ Trạch sau đó liền rời khỏi lớp, đi đến dãy nhà cũ trong trường.
Các bạn học muốn theo sau hai người nhưng cuối cùng cũng không dám, chỉ đành ngồi ở lớp mà bàn luận xem giữa hai người họ sắp xảy ra chuyện gì.
Mà hai người họ sau khi đến dãy nhà cũ thì người đầu tiên mở lời là Đàm Vũ Trạch.
Anh ta nói với Tạ Hoằng Văn: “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, bố mẹ tôi đã nói rằng chiều nay sau khi tôi tan học, họ sẽ đưa tôi đến nhà họ Tạ để xin lỗi.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì mặt không cảm xúc.
Đàm Vũ Trạch lại ngập ngừng một lát, sau đó mới nói: “Xin lỗi cậu.”
“Xin lỗi gì?” Tạ Hoằng Văn lạnh nhạt hỏi.
Đàm Vũ Trạch ấp úng đáp: “Xin lỗi… Vì chuyện tôi đã từng bắt nạt cậu.”.
Anh ta thật ra không muốn xin lỗi, nhưng bây giờ Tạ Hoằng Văn đã trở thành cậu chủ nhà họ Tạ, cho nên anh ta không xin lỗi cũng không được.
Hơn nữa, anh ta cũng sợ bị Tạ Hoằng Văn trả thù.
Nhà họ Tạ có địa vị cao hơn nhà họ Đàm, cho nên Đàm Vũ Trạch đương nhiên không đấu lại Tạ Hoằng Văn.
Vì vậy, anh ta đành phải hạ mình mà xin lỗi: “Từ nhỏ tôi đã được nuông chiều nên lúc trước ấu trĩ, chưa biết suy nghĩ nên đã bắt nạt cậu.
Bây giờ tôi biết tôi sai rồi, thành thật mong cậu tha lỗi cho tôi.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì nhếch mép cười nhạt.
Nghĩ lại thì kiếp này nhờ có Hứa Nhan Du, cho nên anh cũng không bị bắt nạt nhiều như kiếp trước.
Nhưng còn kiếp trước, anh đã vì Đàm Vũ Trạch mà sống vô cùng khổ sở trong trường.
Tuy nhiên, kiếp trước coi như anh cũng đã trả xong món nợ với Đàm Vũ Trạch rồi.
Cho nên bây giờ, anh cũng chỉ muốn tính chuyện kiếp này với Đàm Vũ Trạch thôi.
Mà anh cảm thấy bản thân nên rộng lượng một chút.
Vì vậy nên lúc này, anh chỉ bảo Đàm Vũ Trạch: “Quỳ xuống.”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì không thể tin nổi.
“Cái gì cơ?”
Tạ Hoằng Văn liền nở một nụ cười hào phóng mà nói: “Tôi bảo cậu quỳ xuống mà lấy lòng tôi, như vậy tôi có thể tha thứ cho cậu đấy!”
Nghe đến đây, Đàm Vũ Trạch không nhịn nổi mà trừng mắt nhìn Tạ Hoằng Văn.
Anh ta thậm chí đã suýt nữa phun ra một câu tục tĩu, nhưng may mà vẫn nhịn lại được.
Tạ Hoằng Văn lại bảo: “Sau bao nhiêu chuyện cậu đã làm với tôi, tôi mới chỉ bảo cậu quỳ một cái, vậy mà cậu đã không chịu nổi.
Vậy thì chiều này khi bố mẹ cậu đến nhà tôi xin lỗi, tôi chỉ đành phải bảo họ giáo dục lại cậu thôi.”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt Đàm Vũ Trạch liền xám xịt lại.
Tạ Hoằng Văn rõ ràng là đang uy hiếp Đàm Vũ Trạch, nếu Đàm Vũ Trạch không quỳ thì anh sẽ nói chuyện và làm khó bố mẹ anh ta.
Đàm Vũ Trạch vì vậy mà rất lo sợ, nếu bố mẹ biết anh ta từng bắt nạt cậu chủ nhà họ Tạ thì anh ta nhất định sẽ nhừ đòn.
Mà đáng sợ hơn là lỡ như Tạ Hoằng Văn còn nói cho chủ tịch Tạ biết, vậy thì nhà họ Đàm nhất định sẽ phải chịu ảnh hưởng vô cùng lớn.
Đàm Vũ Trạch thầm nghĩ không thể làm liên lụy gia đình được.
Nhưng Tạ Hoằng Văn bảo anh ta quỳ, anh ta lại không muốn quỳ.
Thế là hoang mang suy nghĩ một hồi, Đàm Vũ Trạch liền bảo: “Hay là cậu đánh tôi được không? Đành tôi rồi thì tha thứ cho tôi có được không?”
Tạ Hoằng Văn nhếch môi cười.
“Được chứ! Nhưng cậu bắt nạt tôi lâu như vậy, cho nên tôi sẽ không chỉ đánh một lần đâu.”
Nghe thấy vậy, Đàm Vũ Trạch chợt thấy lạnh sống lưng.
Tạ Hoằng Văn lại tiến tời gần anh ta, nói bằng giọng nói trầm thấp đến rợn người: “Tôi mà ra tay thì sẽ hành hạ cậu từ từ, cho cậu phải chịu đựng những gì mà tôi phải gánh chịu suốt những năm học qua.
Và tôi đương nhiên cũng có đủ khả năng để cả lớp học này cô lập cậu, cho cậu phải chịu nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần.
Tôi sẽ để cho cả lớp này giẫm cậu dưới đất, giống như những gì cậu đã xúi giục bọn họ làm với tôi, vậy có được không?”
Nghe đến đây, mặt Đàm Vũ Trạch đã tái mét.
Anh ta nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm với Tạ Hoằng Văn, sau đó tưởng tượng những chuyện đó sẽ xảy ra với mình thì không khỏi run rẩy, sợ sệt.
Nói thật, với những nỗi đau thể xác mà Tạ Hoằng Văn đã từng trải qua, Đàm Vũ Trạch khó có thể chịu nổi.
Mà những nỗi đau về tinh thần, anh ta lại càng không thể nào gánh chịu.
Anh ta chỉ cần tưởng tượng đến việc mình bị cả lớp cô lập, bị cả lớp xỉa xói chỉ trỏ thì đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi, truyện Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi , đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi full , Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi full , Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi chương mới