Ngày hôm sau.
Hứa Nhan Du tỉnh dậy, nhìn vào chiếc đồng hồ để bàn thì mới giật mình.
Tám giờ rồi!!!
Thôi xong! Đêm hôm qua ngủ muộn, không ngờ lại dậy trễ, còn đi học gì nữa chứ!
Hứa Nhan Du nhìn sang giường bên cạnh, trống không.
Tạ Hoằng Văn đã không còn trên giường, trong nhà vệ sinh cũng không có, vậy là anh đi học một mình rồi sao? Đi học một mình mà không gọi cô?
Hứa Nhan Du nghĩ đến đây thì trong lòng liền phát hỏa.
Đúng lúc này cửa phòng lại mở ra, Tạ Hoằng Văn xách hai túi đồ ăn bước vào.
Nhìn thấy Hứa Nhan Du đã ngủ dậy, Tạ Hoằng Văn liền nói: “Tôi mua đồ ăn về rồi, cậu vào đánh răng rửa mặt rồi ra đây ăn đi.
Tôi chờ cậu.”
Hứa Nhan Du thấy Tạ Hoằng Văn thì ngơ ngác luôn, hóa ra là anh vừa mới đi mua đồ ăn về.
Nhưng mà… Hôm nay đâu có phải chủ nhật.
“Hoằng Văn, đáng lẽ giờ này cậu phải ở lớp chứ!” Hứa Nhan Du ngây ngốc mà nhìn Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn liền nói: “Hôm qua cậu bị ngất, cần phải nghỉ ngơi nên tớ đã xin nghỉ cho cậu rồi.”
“Nhưng còn cậu?” Hứa Nhan Du hỏi, “Cậu đâu bị ngất, sao lại không đi học?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu trả lời này thì hơi mất tự nhiên.
Anh là bởi vì lo cho Hứa Nhan Du nên xin nghỉ để chăm sóc cô.
Hơn nữa nghĩ đến việc ở lớp không có cô, tự nhiên anh lại không cảm thấy muốn đi học nữa.
Vì thế nên anh mới xin nghỉ, nhưng anh không nói thật với cô mà chỉ bảo: “Tôi cũng hơi mệt cho nên muốn nghỉ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì gật đầu, sau đó liền vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Tạ Hoằng Văn thì bày đồ ăn ra bàn rồi đợi Hứa Nhan Du.
Đến lúc Hứa Nhan Du ra ngoài, hai người bắt đầu cùng nhau ăn sáng.
Hứa Nhan Du ăn được một lúc thì liền hỏi: “Ủa? Cậu có tiền mua đồ ăn hả?”
Tạ Hoằng Văn liền nói: “Trước đây lúc nào cũng đi làm thêm nên đương nhiên là có tiền rồi.”
Hứa Nhan Du lại hỏi: “Vậy sao trước đây cậu ăn uống dè dặt vậy? Theo như tôi được biết thi bây giờ cậu còn có học bổng miễn học phí mà.”
Tạ Hoằng Văn nhẹ nhàng đáp: “Vì tôi muốn tiết kiệm tiền để còn học đại học, vậy nên không dám chi tiêu nhiều vào việc ăn uống.
Mặc dù mai sau lên đại học vẫn có thể nhận được học bổng, nhưng cũng còn nhiều khoản tiền khác phải chi trả, vậy nên cứ tiết kiệm vẫn hơn.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì không khỏi thấy thương cho Tạ Hoằng Văn.
Rõ ràng anh đáng lẽ phải là cậu chủ nhà họ Tạ được yêu thương chiều chuộng, vậy mà bây giờ lại phải sống một cuộc sống khó khăn thế này.
Lúc này Tạ Hoằng Văn lại đứng dậy, đi đến tủ đầu giường rồi lấy ra một chiếc phong bì dày.
Sau đó, anh ngồi xuống rồi đưa phong bì cho Hứa Nhan Du.
“Đây là tiền công hôm qua làm phiên dịch cho chú cậu.”
Hứa Nhan Du cầm lấy phong bì, vì đây là tiền công của Tạ Hoằng Văn nên cô khá háo hức mà hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”
“Tôi chưa mở ra xem.”
Nghe vậy Hứa Nhan Du liền mở phong bì ra rồi nhìn vào bên trong.
Đến khi thấy rõ số tiền, cô liền cười tươi mà nói với Tạ Hoằng Văn: “Khá nhiều đấy! Lần đầu đi phiên dịch đã kiếm được ngần này rồi, cậu giỏi ghê!”
Tạ Hoằng Văn được khen thì khẽ mỉm cười.
Hứa Nhan Du lại đưa lại phong bì cho Tạ Hoằng Văn, thế nhưng anh lại bảo: “Cậu cầm đi, tôi đưa cho cậu mà.”
“Đưa cho tôi?” Hứa Nhan Du tròn mắt nhìn Tạ Hoằng Văn, “Nhưng đây là tiền của cậu mà.
Mặc dù người trả tiền cho cậu là chú của tôi, nhưng tiền này là do cậu dùng kiến thức và công sức mới kiếm được, cậu phải cầm chứ!”
Tạ Hoằng Văn không cầm, lại nói với Hứa Nhan Du: “Bình thường đồ ăn tôi ăn đều là do cậu mua.”
Hứa Nhan Du nghe được câu này thì không vui, “Ý của cậu là cậu muốn trả tiền cho tôi hả? Chúng ta là bạn cùng phòng, quan hệ cũng rất tốt, cậu có cần tính toán kỹ vậy không?”
Lúc này, Tạ Hoằng Văn lại nói: “Ý của tôi không phải vậy.”
“Ý của tôi là… Cậu lo việc ăn uống cho tôi, còn tôi kiếm được tiền sẽ đưa cho cậu.
Từ giờ về sau cứ như vậy, chúng ta sống cùng nhau cũng sẽ thoải mái hơn.”
Nghe Tạ Hoằng Văn nói đến đây, Hứa Nhan Du trực tiếp đơ người.
Cô lo việc ăn uống cho anh, còn tiền anh kiếm được giao cho cô.
Sao nghe giống như… Vợ ở nhà nấu cơm, còn chồng đi làm kiếm tiền nuôi vợ vậy?
Nghĩ như vậy, Hứa Nhan Du không khỏi có chút ngại ngùng.
Cô bảo Tạ Hoằng Văn: “Cậu giao tiền cho bạn cùng phòng thì không được đâu, không sợ bạn cùng phòng ôm tiền chạy mất hả?”
Tạ Hoằng Văn liền nói: “Tôi sẽ không giao tiền cho bạn cùng phòng khác.
Tôi không phải kẻ dễ tin người.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì chợt nhận ra trong lòng có chút vui vẻ.
Tạ Hoằng Văn giao tiền cho cô chứ không giao cho người khác, như vậy không phải cô là một người đặc biệt đối với anh sao.
Tuy nhiên cô lại nói đùa: “Giao cho tôi cũng không được nha! Tôi vẫn có thể ôm tiền rời đi đó nha.”
Nghe Hứa Nhan Du nói vậy, Tạ Hoằng Văn liền nhìn thẳng vào cô.
Cô thấy phản ứng của anh như vậy thì tưởng anh định đề phòng cô.
Thế nhưng, không ngờ anh lại hỏi: “Cậu sẽ rời khỏi tôi sao?”
Hứa Nhan Du ngẩn người.
Tạ Hoằng Văn không nhắc đến chuyện cô lấy tiền của anh mà chỉ hỏi đến chuyện cô rời khỏi anh.
Trong đôi mắt anh lúc này, cô không nhìn thấy sự giận dữ hay đề phòng mà chỉ nhìn thấy sự bất an.
Cô bỗng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nữa nên liền quay mặt đi.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi, truyện Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi , đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi full , Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi full , Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi chương mới