Tối thứ bảy. Hứa Nhan Du ngồi trên giường nghịch điện thoại, còn Tạ Hoằng Văn đã ra ngoài một lúc mà vẫn chưa về. Một lúc sau, Hứa Nhan Du đang chuẩn bị đánh răng đi ngủ thì Tạ Hoằng Văn mới về đến ký túc xá.
Trên tay anh mang theo một chiếc túi đựng laptop, bên trong túi là một chiếc laptop cũ. Hứa Nhan Du liền hỏi: “Cậu mới mua hả?” Tạ Hoằng Văn gật đầu, nói với Hứa Nhan Du: “Mua để làm việc.” “Vậy hả?” Hứa Nhan Du cổ vũ Tạ Hoằng Văn, “Vậy thì cố lên nha, tôi tin cậu nhất định có thể làm tốt.” Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì mỉm cười.
Gần đây Hứa Nhan Du nhận ra anh đã cười nhiều hơn, cô vì nụ cười của anh mà cũng thấy tâm tình vui vẻ. Lại nghĩ đến ngày mai là chủ nhật, cô liền hỏi anh: “Mai chúng ta có ra ngoài chơi không? Dạo này học hành áp lực, mà tôi với cậu cũng chưa đi chơi với nhau bao giờ.
Ngày mai đi nhé!’ Tạ Hoằng Văn được Hứa Nhan Du mời đi chơi thì trong lòng rất vui, liền gật đầu đồng ý.
Sau đó, anh liền thấy Hứa Nhan Du nhìn anh mà cười tươi, tâm trạng cô có vẻ rất tốt.
Tâm trạng anh cũng vì vậy mà tốt lên theo. Sáng hôm sau. Hứa Nhan Du mặc một bộ đồ phong cách unisex, còn Tạ Hoằng Văn thì mặc áo sơ mi trắng quần đen. Hầu như lúc nào Tạ Hoằng Văn cũng mặc như vậy, quần đen và áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng cũng rất ưa nhìn.
Hứa Nhan Du nhìn bao lâu mà cũng không thấy chán, ngược lại còn thấy Tạ Hoằng Văn càng ngày càng đẹp hơn. Hai người sau đó liền cùng nhau ra ngoài chơi. Địa điểm đầu tiên hai người đến là công viên giải trí.
Lúc nhỏ Hứa Nhan Du đã đến công viên vài lần rồi, còn Tạ Hoằng Văn là lần đầu đến đây.
Trước kia, khi thấy những đứa trẻ được bố mẹ dẫn đến công viên giải trí, Tạ Hoằng Văn đã vô cùng ngưỡng mộ.
Anh ước gì mình cũng được bố mẹ đưa đến công viên chơi, nhưng đương nhiên là không thể, bởi vì anh không có bố mẹ, anh chỉ có một người mẹ nuôi coi anh là công cụ trút giận thôi. Tuy nhiên, bây giờ anh đã được đến công viên giải trí rồi. Là Hứa Nhan Du đưa anh đi. Mà Hứa Nhan Du đọc tiểu thuyết nên cũng biết Tạ Hoằng Văn chưa đến công viên bao giờ.
Cô cũng biết anh ngưỡng mộ những đứa trẻ khác, cũng vì vậy nên cô mới cố ý đưa anh đến đây chơi. Đầu tiên, hai người đi vòng quanh công viên để ngắm cảnh.
Sau đó, hai người liền đi chơi vòng quay ngựa gỗ. Tạ Hoằng Văn lần đầu tiên ngồi ngựa gỗ thì cảm thấy hơi ngại, bởi xung quanh có rất nhiều bạn nhỏ, nhưng sau đó anh cảm thấy cũng khá vui. Tiếp theo, anh và Hứa Nhan Du đi đến tàu lượn siêu tốc. Hứa Nhan Du hơi sợ một chút nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra can đảm mà nói với anh: “Đừng lo, lần đầu ngồi tàu lượn thì hơi sợ, nhưng ngồi nhiều là quen thôi.” Kết quả, lúc tàu lượn siêu tốc lao đi, khuôn mặt Tạ Hoằng Văn vẫn bình thản như không.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du ngồi bên cạnh thì chợt nắm chặt lấy tay anh mà hét lớn: “AAAAAAAA!!!!!!!!” Tạ Hoằng Văn lần đầu nghe thấy Hứa Nhan Du hét to đến vậy.
Lại được cô nắm tay nên trong lòng anh chợt có chút kích động. Thế rồi, anh bất giác xoay bàn tay mình lại rồi cũng nắm lấy tay cô.
Đến lúc tàu lượn siêu tốc dừng lại, hai người mới từ từ buông tay nhau ra. Sau đó, Hứa Nhan Du dẫn Tạ Hoằng Văn đi tô tượng.
đua xe điện đụng, chơi đu quay,...!Hầu như trò nào trong công viên hai người cũng chơi một chút. Mà mỗi lần chơi xong một trò, Hứa Nhan Du đều nhờ Tạ Hoằng Văn chụp ảnh cho mình, sau đó cô sẽ chụp ảnh lại cho anh.
Mặc dù anh ngại khi bị chụp, nhưng chỉ cần cô năn nỉ một chút là anh liền đồng ý. Hai người cũng chụp cùng nhau vài tấm ảnh.
Có tấm là hai người selfie, còn có tấm là nhờ người khác chụp. Đến hơn mười giờ, hai người vẫn chưa muốn rời khỏi công viên giải trí. Hứa Nhan Du lại kéo Tạ Văn đi dạo trong công viên.
Đến lúc thấy một sạp bán đồ lưu niệm, Hứa Nhan Du liền kéo Tạ Hoằng Văn đến xem. Sạp bán rất nhiều đồ bắt mắt, Hứa Nhan Du ngắm nghía một hồi thì liền chọn mua một chiếc móc khóa bằng kim loại có hình quyển sách.
Sau đó, cô đưa móc khóa cho Tạ Hoằng Văn rồi bảo: “Cậu treo chiếc móc này lên cặp sẽ đẹp lắm.
Móc lại có hình quyển sách, rất hợp với một người thích đọc sách như cậu.” Tạ Hoằng Văn nhận lấy móc khóa, khóe môi anh khẽ cong lên.
“Cảm ơn.
Tôi sẽ trân trọng nó.” Hứa Nhan Du liền bật cười, “Chỉ là chiếc móc khóa thôi mà.” “Nhưng mà…” Tạ Hoằng Văn nói, “Đây là món quà đầu tiên mà cậu tặng tôi.” Hứa Nhan Du nghe vậy thì trái tim không khỏi dao động.
Cô nhìn Tạ Hoằng Văn, lúc này lại thấy anh mỉm cười. Đối với cô, nụ cười của anh là đẹp nhất, so với ánh nắng mặt trời còn đẹp hơn. “Hoằng Văn, hãy cười nhiều lên nhé!” Cô muốn nhìn thấy anh cười nhiều hơn, bởi vì… “Cậu cười trông rất đẹp.” Thình thịch.
Thình thịch. Trái tim Tạ Hoằng Văn đập vô cùng nhanh, vô cùng mạnh. Mà Hứa Nhan Du sau khi khen anh xong thì tự nhiên lại thấy hơi ngại, thế là liền quay mặt đi rồi giả bộ xem mấy món đồ khác.
Bỗng nhiên, cô lại trông thấy một bộ tóc giả màu đen vừa dày, vừa dài trông vô cùng đẹp mắt.
Thế là cô liền lấy chiếc lưới trùm tóc đi kèm với bộ tóc giả rồi trùm lên đầu, sau đó liền đội tóc giả lên. Tạ Hoằng Văn ở bên cạnh chăm chú nhìn Hứa Nhan Du.
Đến lúc Hứa Nhan Du đội xong tóc và quay lại nhìn anh, trái tim anh liền lỡ một nhịp. Hứa Nhan Du trước mắt… thật quá đỗi xinh đẹp, khiến cho Tạ Hoằng Văn không thể không ngây ngốc ngắm nhìn. Vậy mà Hứa Nhan Du còn hỏi: “Trông tớ có đẹp không?” Đẹp. Đương nhiên là đẹp rồi. Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn lại ngại, không dám lên tiếng khen cô.
Mà nhìn cô bây giờ, anh lại chợt nhớ đến Hứa Nhan Du trong giấc mơ của anh.
Chỉ là trong giấc mơ, Hứa Nhan Du không đeo kính. Thế là Tạ Hoằng Văn bèn hỏi: “Cậu có thể bỏ kính ra được không?” Hứa Nhan Du liền mỉm cười rồi nghe theo Tạ Hoằng Văn, từ từ tháo kính xuống, để lộ ra đôi mắt long lanh động lòng người. Tạ Hoằng Văn si mê nhìn đôi mắt ấy đến quên cả hô hấp. Lúc này Hứa Nhan Du lại hỏi: “Mắt tớ đẹp, đúng không?” Tạ Hoằng Văn bất giác gật đầu. Hứa Nhan Du lại hỏi: “Thế tớ có đẹp không?” Tạ Hoằng Văn lại gật đầu. Hứa Nhan Du liền bật cười, nụ cười của cô trông thật rạng rỡ. Sau đó cô quyết định mua bộ tóc giả này, dù sao sắp tới cô cũng cần dùng tới tóc giả. Mua xong, cô nhìn đồng hồ thì thấy sắp đến giờ ăn trưa rồi, thế là cô liền cùng Tạ Hoằng Văn rời khỏi công viên giải trí. Tạ Hoằng Văn đi bên cạnh cô, cứ thỉnh thoảng lại lén quay sang nhìn cô một cái.
Vì vậy, anh cũng không để đến đến lúc này hai người đi bên cạnh nhau đã thu hút vô số ánh nhìn của người qua đường. Còn Hứa Nhan Du thì nhận ra mọi người đang nhìn mình, nhưng cô cũng quen rồi nên không cảm thấy ngại hay mất tự nhiên.
Dù sao trước kia nhờ ngoại hình nên cô cũng hay được mọi người chú ý. Chỉ khác là bình thường ra ngoài đường, cô rất hay được mấy chàng trai xin số điện thoại.
Nhưng hôm nay thì không, bởi vì cô đi cạnh Tạ Hoằng Văn nên người ta liền nghĩ anh là bạn trai của cô, cũng nhờ vậy nên chẳng có anh chàng nào dám chạy tới xin số. Cô biết được điều đó, vì vậy liền quay lại nói với Tạ Hoằng Văn: “Mọi người nhất định đang nghĩ chúng ta là đôi tình nhân đang hẹn hò đó.” Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì ngây người trong giây lát, sau đó thì hai tai liền đỏ lên.
Không hiểu sao khi nghe rằng nghĩ khác nghĩ anh và Hứa Nhan Du là đôi tình nhân, anh liền cảm thấy trong lòng vui vẻ. Sau đó, đi được một đoạn, Hứa Nhan Du bỗng nhiên lại dừng lại. Cô nói với Tạ Hoằng Văn rằng mình vừa mệt vừa mỏi chân nên muốn ngồi nghỉ một chút. Tạ Hoằng Văn liền dẫn cô ra ghế đá ngồi, sau đó hỏi cô có khát không. Hứa Nhan Du nghe vậy thì than thở: “Khát lắm, tự nhiên muốn uống trà sữa ghê.” Không ngờ rằng Tạ Hoằng Văn liền nói: “Cậu đợi một lát, tôi đi mua cho cậu.” “Hả?” Hứa Nhan Du tròn mắt nhìn Tạ Hoằng Văn, “Thôi, không cần.
Tôi chỉ than thở thế thôi chứ cũng không muốn uống lắm, cậu không cần đi mua đâu.” “Không sao, cậu cứ ngồi đây đi, tôi đi mua cho cậu.” Nói rồi Tạ Hoằng Văn liền chạy đi mua trà sữa.
Hứa Nhan Du định gọi anh lại nhưng anh đã chạy đi xa. Nhìn dáng vẻ anh chạy, cô tự nhiên lại cảm thấy xót, lo lắng rằng anh sẽ mệt. Mà sau anh sau đó đã chạy được một đoạn nhưng vẫn không thấy quán trà sữa nào gần đây, vì vậy anh lại chạy đi xa hơn. Hứa Nhan Du trong lúc ngồi chờ anh thì lấy điện thoại ra xem ảnh chụp chung với anh ngày hôm nay.
Nhưng mới xem được vài tấm thì bỗng nhiên lại có người gọi: “Tô Thấm Di.” Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền ngẩng đầu nhìn, nhìn xong thì liền nhíu mày. Xúi quẩy! Vậy mà lại là Đàm Vũ Trạch. Cô nhìn anh ta thì thấy thật ngứa mắt, vậy mà anh ta lúc này lại đang ngây ngốc mà nhìn cô không rời. Lúc này cô đang đội tóc giả, lại còn không đeo kính, Đàm Vũ Trạch nhất thời bị cô hớp mất hồn. Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đang đi tìm quán trà sữa thì lại thấy một cô gái bị một đám côn đồ kéo vào con hẻm. Mà cô gái đó lại chính là nữ chính Lý Kha Y.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!