Hứa Nhan Du hôm nay đi chơi thỏa thích nên hơi mệt, cũng vì vậy nên ngủ rất say.
Khi Tạ Hoằng Văn nằm xuống bên cạnh cô, cô không hay biết gì.
Tạ Hoằng Văn thì lại giống như một kẻ phạm tội, lén lén lút lút nằm xuống bên cạnh cô, trong lòng lo lắng cô đột nhiên tỉnh lại.
Cũng may cô không tỉnh mà vẫn say giấc, Tạ Hoằng Văn vô cùng vui vẻ mà nằm sát lại gần cô, mặt đối mặt với cô.
Hơi thở của cô đều đều, nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt anh.
Hơi thở của anh lại có chút gấp gáp, tay anh lại từ từ nâng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Sau đó, anh từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Thế rồi anh lại mơ.
Trong mơ, anh lại cùng cô nằm trên một chiếc giường.
Thật ra từ khi gặp cô, anh rất hay mơ, mà hầu như lúc nào cũng mơ thấy cô, mơ thấy anh cùng cô nằm trên một chiếc giường.
Mấy lần đầu mơ thấy giấc mơ như vậy, anh có hơi ngại.
Nhưng dần dần cũng quen, anh không ngại nữa.
Thay vào đó là vui mừng, vui mừng bởi vì lại được ở cạnh cô.
Như lúc này, trong giấc mơ cô đang ngủ say trong vòng tay anh, còn anh thì đang mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó, anh không nhịn được mà hôn lên trán cô, hôn lên má cô, hôn lên mũi cô,...
Và cuối cùng, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
…
Buổi sáng.
Hứa Nhan Du cựa quậy người, bụng lại vô tình chạm vào vật gì đó cưng cứng.
Cô cảm thấy vướng vướng nên liền lấy tay đẩy đẩy vật đó ra, khiến cho Tạ Hoằng Văn đang ngủ bỗng khẽ rên “hừ” lên một tiếng, sau đó nhíu mày rồi từ từ tỉnh dậy.
Hứa Nhan Du cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tạ Hoằng Văn lúc này đã thấy Hứa Nhan Du bé nhỏ đang nằm trong vòng tay mình.
Nhưng anh vẫn nghĩ đây là mơ, thế là liền mỉm cười rồi từ từ cúi đầu, hôn lên môi Hứa Nhan Du một cái.
Thật mềm!
Hứa Nhan Du vốn chưa tỉnh ngủ, nhưng đột nhiên lại bị hôn một cái nên tỉnh táo luôn.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vào Tạ Hoằng Văn - người mới vừa hôn cô.
Còn Tạ Hoằng Văn lúc này cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hứa Nhan Du trong giấc mơ… sao tóc lại ngắn thế này?
Nghĩ đến đây, anh liền giật mình.
Hứa Nhan Du lúc này cũng phản ứng lại, liền hét lên “A!” một tiếng rồi ngồi bật dậy.
Tạ Hoằng Văn cũng vội vàng ngồi lên, sau đó luôn miệng nói: “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Hứa Nhan Du thì kéo lấy chăn mà bọc cơ thể lại.
Khi ngủ cô không mặc nịt ngực, Tạ Hoằng Văn không phát hiện ra gì đó chứ? Mà quan trọng là vừa rồi anh hôn cô…
Anh… hôn… cô!
Hứa Nhan Du nghĩ đến chuyện này thì đỏ bừng mặt, liền lớn tiếng chất vấn: “Tại sao cậu lại hôn tôi chứ?”
“Tôi…” Tạ Hoằng Văn ấp úng, “Tôi… xin lỗi…”
“Khoan đã!” Hứa Nhan Du lại sực nhớ ra nên liền hỏi: “Tại sao cậu lại nằm trên giường tôi?”
“Tôi…” Tạ Hoằng Văn hoang mang, sau một hồi cũng chỉ có thể nói,
“Có lẽ… Tôi mộng du.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cũng chẳng thể nói gì nữa.
Cô nhớ đến nụ hôn kia thì liền ngượng ngùng đến nỗi đầu óc rối tinh rối mù, thế là liền xuống giường rồi chạy một mạch vào phòng vệ sinh.
Tạ Hoằng Văn thì vẫn ngồi trên giường cô, trong lòng anh vô cùng rối rắm.
Lại đưa tay sờ lên môi… Đây là nụ hôn đầu của anh.
Nụ hôn đầu của anh… là dành cho Hứa Nhan Du.
Nghĩ như vậy, hai tai anh liền đỏ lựng, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút vui mừng.
Đúng lúc này, anh lại nhìn thấy đũng quần của mình phồng lên.
Thế là không chỉ tai, mà cả mặt anh cũng đều biến thành trái cà chua đỏ lựng.
Vừa nãy Hứa Nhan Du… chắc không nhìn thấy chứ?
Tạ Hoằng Văn hoang mang.
Anh không biết rằng Hứa Nhan Du không hề nhìn thấy, thế nhưng… lại chạm vào rồi.
Lúc này, cô đang ở trong nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt xấu hổ của mình trong gương.
Lại nhìn vào đôi môi, đôi môi của cô đã bị đôi môi của Tạ Hoằng Văn chạm vào.
Chạm vào một cách nhẹ nhàng và dịu dàng, khiến cho trái tim cô không khỏi ngại ngùng, xốn xang.
Cô khẽ mím môi lại, sau đó lại đưa tay chạm vào môi.
Những cảm xúc kỳ lạ lần đầu tiên xuất hiện trong lòng khiến cho cô cảm thấy vô cùng bối rối.
Cô cố gắng đè ép những thứ cảm xúc này xuống, sau đó cố gắng quên đi nụ hôn vừa rồi.
Thế nhưng cô không biết rằng, nụ hôn đầu đời đã in sâu vào trái tim cô.
…
Sau khi trao nhau nụ hôn đầu, Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du đã cố gắng coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh nụ hôn buổi sáng sớm, thế nhưng ngoài mặt hai người vẫn cố tỏ vẻ bình thản.
Chỉ là dù có nỗ lực bình thản thế nào thì cũng khó mà cư xử tự nhiên như trước được.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi, truyện Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi , đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi full , Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi full , Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi chương mới