*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 5: Con riêng của hào môn, kính mắt-play (5)
Editor: Tiêu
Trong phòng, Nhiếp Gia vẫn duy trì động tác co thành một đoàn. Hai tay của y vẫn đang ôm lấy chân, xuống chút nữa chính là mắt cá chân như ngọc nhẵn nhụi, mơ hồ hiện ra mạch máu màu xanh nhạt. Y ngửa đầu nhìn Hoắc Thanh, trên kính phản quang khiến Hoắc Thanh không thấy rõ ánh mắt của y, mà tư thái của thanh niên lúc này tựa như thú nhỏ đang bị xâm lấn lãnh địa, Hoắc Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng xuất hiện ở trong ánh mắt của y có ẩn chứa chút gì đó.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Hoắc Thanh gần trong gang tấc, tâm lý Nhiếp Gia hết sức phức tạp. Y còn tưởng rằng đã nhiều năm như vậy, khuôn mặt này đã sớm bị mình quên lãng. Thời khắc nhìn thấy Hoắc Thanh, Nhiếp Gia mới ý thức được rằng, thời gian không thể nào xóa mờ được tất cả.
“Bác sĩ Yến, thân thể không thoải mái sao?” Hoắc Thanh thấy sắc mặt y tái nhợt, cau mày hỏi.
“Chỉ là đau dạ dày.” Nhiếp Gia tùy ý nói: “Hoắc tiên sinh đến đây có chuyện gì không?”
Thời điểm ngồi xuống phía đối diện Nhiếp Gia, Hoắc Thanh cởi hai nút áo trên cùng của tây trang, đem tài liệu trong tay đưa cho y, khẽ cười nói:
“Muốn cùng bác sĩ Yến hẹn trước một ca phẫu thuật.”
Nhiếp Gia tiếp nhận tập tài liệu rồi mở ra, bên trong là một phần báo cáo bệnh án, cũng không phải Hoắc Thanh, bệnh nhân tên là Diệp Thư Minh, Nhiếp Gia dựa vào hệ thống nên biết người này còn bên ngoài có khi cũng không biết đến có một người như vậy tồn tại.
Diệp Thư Minh là chồng của Hoắc Vân, là người đã từng được gọi là đại lão IP đồng thời là nhà văn kinh dị nổi tiếng , chỉ có điều vào bốn năm trước bỗng nhiên vô thanh vô thức* phong bút* lui vòng, bên ngoài không có một tia tin tức nào liên quan tới anh. Trên thực tế bốn năm trước Diệp Thư Minh cùng Hoắc Vân ở nước ngoài du lịch gặp tuyết lở, Diệp Thư Minh vì cứu Hoắc Vân rơi xuống sông băng, lúc đó tuy là cứu hộ đến đúng lúc nhưng Diệp Thư Minh bởi vì não bộ bị chấn thương nên thành người thực vật.
(*)vô thanh vô thức: im lặng không tiếng động.
(*)phong bút: dừng bút, ngừng sáng tác.
Hoắc Thanh thương yêu em gái, mời rất nhiều bác sĩ cùng chuyên gia nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới nhưng lại vô ích.
Nhiếp Gia ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hoắc Thanh, y vốn định tự đề cử mình, dùng bệnh tình của Diệp Thư Minh hướng Hoắc Thanh để đổi lấy cổ phần Giang thị mà hắn đang nắm trong tay, nhưng làm sao hắn sẽ tìm tới chính mình trước? Trong nguyên thế giới, Hoắc Thanh cũng không có cầm báo cáo bệnh án Diệp Thư Minh đến tìm Yến Tô hẹn trước phẫu thuật. Dựa theo hướng đi ban đầu, Yến Tô lúc này còn tại Vân Nam, chờ lúc y trở lại, tình hình của ông Mạnh Khiêm cũng không hề tốt, Hoắc Thanh cũng liền từ bỏ tên”lang băm*” này.
(*)lang băm: thầy thuốc dởm.
Nhưng chấn thương của Diệp Thư Minh là không thể chữa trị, không ai có thể cứu anh, coi như Hoắc Thanh không hề bỏ qua Yến Tô, bằng kỹ thuật cùng kinh nghiệm của Yến Tô cũng không cách nào thành công giúp Diệp Thư Minh tỉnh dậy, hay phải nói bác sĩ có trình độ y học cao nhất ở thế giới này cũng không cứu được Diệp Thư Minh.
“Bệnh tình này tôi chắc chắn có thể cứu, nhưng tôi có một điều kiện.” Nhiếp Gia nói: ” Anh là nhà đầu tư cho công trình cáp điện Thái Bình Dương của Giang thị thì trong tay phải có Giang thị cổ phần đi? Tôi muốn tất cả.”
Sắc mặt Hoắc Thanh khẽ biến, hắn không để ý một chút cổ phần của Giang thị, mà là từ khi Diệp Thư Minh được cứu ra từ sông băng, liền không có bác sĩ nào nói khẳng định như vậy, thậm chí ngay cả một câu “Có hy vọng chữa khỏi” hắn cũng không nghe qua.
“Nếu như bác sĩ Yến có thể cứu em rể tôi, muốn cổ phần của Hoắc thị cũng không thành vấn đề.” Hoắc Thanh trịnh trọng nói.
Nhiếp Gia xua tay, “Tôi không cần đồ vật dư thừa, tôi chỉ muốn cổ phần Giang thị.”
Trời mới biết cổ phần Hoắc thị có giá trị như thế nào, trong miệng thanh niên lại thành đồ vật dư thừa.
Hoắc Thanh lại không cảm thấy mình bị xúc phạm, ôn hòa cười cười.
Nhiếp Gia nhất thời dời đi tầm mắt không nhìn hắn nữa, lại bổ sung:
“Trước khi giải phẫu tôi muốn tìm hiểu một chút tình trạng gần đây của bệnh nhân, sáng mai tới đón tôi, còn giờ, mời trở về cho.”
Y ra lệnh đuổi khách, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện.
Thân phận Hoắc Thanh cao quý, xưa nay không ai dám đối đãi hắn như vậy, hắn ngồi tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn thanh niên một lúc mới đứng lên đem khuy cài của âu phục cài lại, “Như vậy, tôi đi trước .”
Nhiếp Gia không nhúc nhích, y nhìn thấy đôi chân thon dài của Hoắc Thanh bỗng nhiên dừng ở trước mặt mình, sau đó trầm thấp ôn nhu thanh âm vọng tới, “Bác sĩ Yến, con mắt của cậu thật xinh đẹp, nhưng đáng tiếc cậu vẫn luôn không nhìn tôi.”
Nói xong Hoắc Thanh liền rời đi.
Đồng tử Nhiếp Gia trong phút chốc phồng lớn hơn một vòng, liền hô hấp cũng hỗn loạn vài giây. Y ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy bóng lưng cao lớn kiên cường của Hoắc Thanh biến mất sau cửa, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hỗn loạn.
Thuở thiếu niên, lần đầu tiên y và Thời Kham gặp nhau, Thời Kham chính là nói câu này: Nhiếp Gia, con mắt của cậu thật xinh đẹp.
“KK, chủ nhân của ngươi là Thời Kham sao?” Nhiếp Gia hỏi.
Hệ thống: 【… emmm 】
“Ta nhớ không nhầm thì Thời Kham hiện tại đã là giám đốc của Bộ an ninh thông tin Hoàng gia đi?” Nhiếp Gia hừ lạnh nói:
“Lãnh đạo Bộ an ninh thông tin Hoàng gia muốn hack vào hệ thống đo lường nhân cách của tổ công tố dễ như trở bàn tay, ngươi nói không phải thì còn có ai lá gan lớn như vậy?”
“Ngươi thử ’emm’ một lần nữa xem.” Nhiếp Gia lãnh mặt nói.
Hệ thống lập tức ủy khuất khóc chít chít nói:
【 Không phải là tôi muốn không nói,giám đốc trước đó đã nói với tôi là không cần nói QAQ giám đốc đang điều tra án tìm chứng cứ lật ngược kết quả của phiên tòa đầu tiên, thế nhưng cần có thời gian, nhưng là ngài ‘Phạm tội nhân cách’ cũng đã sắp đạt đến tiêu chuẩn phán quyết, cho nên giám đốc lắp đặt đem tôi tiến vào phụ trợ ngài tiêu trừ ghi chép trước đó. Hơn nữa, hơn nữa diện mạo bề ngoài cũng không phải tôi đặt ra mà do chính giám đốc đặt ra, tôi không muốn cõng cái nồi* này trên lưng! Hoắc Thanh chính là giám đốc, ngài tự mình hỏi hắn đi. 】
(*)cái nồi: ý chỉ việc xấu.
Thật sự là Thời Kham… Nhiếp Gia chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên tràn đầy những cảm tình khó có thể diễn tả bằng lời, y nghẹn đến sắc mặt trắng bệch.
“Nhưng là nhìn dáng vẻ của hắn, hắn cũng không giống như nhớ tới ta.” Nhiếp Gia nói.
Hệ thống nói: 【 chương trình chính vẫn là của hệ thống đo lường nhân cách của tổ công tố, nếu như bóp méo quá nhiều số liệu sợ rằng sẽ khiến cho tổ công tố chú ý, cho nên ý thức của giám đốc là xây dựng dựa trên ý thức của nguyên thân. Tuy rằng đôi mắt của hắn không quen biết ngài, nhưng trái tim là nhận thức ngài. 】
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, trong lòng ngũ vị tạp trần (*), có vui mừng nhưng cũng lại có một tia bi thương khó có thể giải thích được.
(*) ngũ vị tạp trần: phức tạp, khó nói.
【 Nhiếp tiên sinh, có chuyện tôi phải nhắc nhở ngài. 】 Hệ thống bỗng nhiên nói: 【 Ngài hiện tại đã không bị hệ thống của tổ công tố khống chế, nhưng vừa nãy tôi lại đo lường đến ngài có khuynh hướng giết người. 】
Nhiếp Gia lấy lại tinh thần: “Ta đã cật lực khắc chế không có giết Yến Du.”
【 Không, ngài không có ý thức đến kích động giết người, cũng không phải nhằm vào Yến Du, mà là nhằm vào người thoát khống chế , tôi đo lường đến ngài mắc phải bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, may là này còn tại ngài có thể khống chế trình độ, mà nếu như bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực của ngài tiếp tục chuyển biến xấu, chỉ sợ cũng cũng bị hệ thống đo lường nhân cách của tổ công tố ghi chép vào. 】 hệ thống thành thực nói.
Nhiếp Gia ánh mắt ám trầm, nhàn nhạt nói: “Ta biết rồi.”
Thời điểm hệ thống đo được bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực mới hiểu được, tại sao Nhiếp tiên sinh mà nó tiếp xúc cùng Nhiếp tiên sinh trong lời giám đốc có bất đồng. Bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực của y hoàn toàn là bị tổ công tố tạo thành, tổ công tố đã triệt triệt để để phá hủy tinh thần của y, dẫn đến nhân cách tái tạo, cho nên Nhiếp tiên sinh mới có thể tính tình đại biến.
Nó không có cách nào giả thiết hay mô phỏng ra thế nào trải nghiệm mới có thể phá nát thế giới tinh thần của một người.
Tối hôm đó, sau khi Hoắc Thanh đi không lâu, tiệc rượu sớm đã bị phá huỷ cũng sớm kết thúc. Tinh thần Nhiếp Gia không tốt, đang định dùng một liều thuốc ngủ chuẩn bị ngủ thời điểm, bên ngoài truyền đến tiếng Giang Dương ầm ầm ầm phá cửa.
Vốn là Giang Hách đưa Yến Du tới là làm cho Yến Tô xấu mặt, Giang Dương cũng vui vẻ để Yến Tô trước mặt mọi người làm trò hề, tuy rằng cách làm không tỏa đáng nhưng cuối cùng vẫn là đem thân phận của Yến Du đào ra tới. Giang Dương cũng cố tình đem tin tức này cho giới truyền thông, sáng mai toàn thành đều sẽ biết đến bác sĩ Yến tiếng tăm lừng lẫy không biết bao nhiêu lần tài trợ người cha cặn bã này đánh bạc chơi ma túy, có thể nói là vô cùng hiếu thuận.
Mà liền sau khi tiệc rượu kết thúc, hắn phát hiện các website tin tức lớn không những không có đưa tin có liên quan Yến Tô một chữ, ngược lại là việc Tần Diệc Nhiên đối với gã lên án làm tiêu đề! Gã tận lực phong tỏa tin tức, càng trong lúc nhất thời truyền khắp toàn thành! Giang Dương vừa nhìn liền biết có người ở phía sau thúc đẩy, khí đến muốn tức chết.
Nhiếp Gia nuốt xong thuốc trực tiếp đem cốc nước còn không có uống hết ném tới cửa phòng, “Cút.”
Giang Dương mơ hồ nghe đến tiếng vỡ nát, sau đó nước từ dưới khe cửa chảy ra, bên trong liền triệt để không có động tĩnh.
“Yến Tô, mày có gan, vậy cũng đừng trách tao ra tay quá ác!” Nói xong, Giang Dương đấm mạnh lên cửa phòng rồi mới nén một bụng đầy tức giận mà rời đi.
Trong phòng, Nhiếp Gia sớm đã nằm ở trên giường, y như trước cuộn thành một đoàn, nhắm mắt lại, cứ thế chìm vào giấc ngủ trong khi dạ dày còn mơ hồ đau.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, Nhiếp Gia cảm thấy tình hình tinh thần của mình đã ổn định hơn, trong lòng y rõ ràng chính mình tối hôm qua mất khống chế lại kích động, căn bản không muốn quản nó kết thúc như thế nào, sau khi ngủ dậy mới bắt tay cân nhắc vấn đề này. Thân phận của Yến Du một khi công bố ra ngoài, ảnh hưởng xác thực không tốt. Nhiếp Gia truy nhập mạng lưới internet đang định xử lý các tin tức liên quan, lại phát hiện trên internet căn bản không có bất kỳ tin tức nào có liên quan đến hắn, tất cả các tiêu đề đều có liên quan đến “Tần Diệc Nhiên bị lừa hôn” “Giang Dương tra nam” “Mạnh Khiêm tiểu tam”,….
Chỉ trong vòng một đêm, Giang Dương cùng Mạnh Khiêm liền bị toàn giới khinh bỉ, dù sao chuyện “Lừa hôn” quá dễ tạo nên oán giận cho người khác, dù cho không biết Giang Dương là người thuộc thế gia nào, dòng nào nhưng người A qua đường ất bính đều phải phỉ nhổ gã một câu tra nam.
Nhiếp Gia có chút mộng bức, trước tiên không nói lúc đó tiệc rượu khách mời đều là nhân vật có máu mặt, ai sẽ lại đem chuyện này công bố đến ngoại giới, chỉ là những tin tức này liền từ tối hôm qua Hot đến bây giờ, toàn bộ Nguyệt thành đều biết. Vừa nhìn liền biết đây là có người cố ý thúc đẩy, trong một đêm này, Giang Dương không thể không hề động tác tùy ý loại bê bối như thế này tiếp tục lan truyền, thế nhưng bây giờ những tin tức này lại tùy ý có thể thấy được.
Người ở phía sau mà thúc đẩy tin tức lan truyền được đến mức này hiển nhiên là người Giang Dương không thể đối phó, nguyệt thành có ai có thể trên cơ được Giang Dương? Nhiếp Gia lập tức liền nghĩ đến Hoắc Thanh, nhưng bây giờ hắn là chỗ dựa của Giang Dương, có lý do gì để đi đối phó Giang Dương? Có liên quan Hoắc Thanh, Nhiếp Gia sẽ không muốn tiếp tục nghĩ sâu, y đi ra ngoài, chạy thể dục một vòng rồi đi tắm liền đi phòng ăn. Y không có hẹn thời gian cụ thể với Hoắc Thanh, dự định ở nhà dùng hết điểm tâm nếu Hoắc Thanh còn không có phái người đến liền chủ động qua.
“Tô Tô, dạ dày có khá hơn chút nào không?” An Na thấy con trai đi vào phòng ăn lập tức múc cho y bát cháo cải xanh đặt ở bên tay y.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, mẹ.” Nhiếp Gia không nhìn ánh mắt tựa như mang theo đao của Mạnh Khiêm mà cười múc một muỗng.
Mạnh Khiêm nắm chặt đũa trừng Nhiếp Gia, lễ đính hôn mà cậu mong muốn bấy lâu nay bị hủy không còn gì, lại còn ảnh hưởng đến danh dự của Giang Dương. Trên internet thậm chí còn có người nhục mạ cậu là tiểu tam, Mạnh Khiêm hiện tại quả thực hận Yến Tô muốn chết!
Giang Triệu Lân đang ngồi ở phía đối diện của bàn ăn xem báo kinh tế, Giang Dương cũng không ở đây, không biết có phải hay không do tối hôm qua trở thành trò cười trong lễ đính hôn cho người trong nghề vội vàng xử lý thanh danh của chính mình.
Giang Triệu Lân bỗng nhiên để báo xuống, ánh mắt thập phần không vui nhìn về phía Nhiếp Gia:
“Yến Tô, chuyện cha ruột của cậu là sao? Cha ruột của cậu như vậy, tôi hi vọng tối hôm qua là một lần cuối cùng ông ta xuất hiện. Nếu như lại có thêm những chuyện tương tự phát sinh ảnh hưởng đến danh dự của Giang gia, cậu có thể cút ra nước ngoài ở cho tôi, mãi mãi cũng không cần quay lại!” Giang Triệu Lân không khách khí chút nào mà trách mắng.
Hết chương 5.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!