“Câu hỏi này của anh thiên về vấn đề pháp luật.” Diêu Phi chau mày, ngón tay khẽ ma sát trên người, Thương Duệ có ý gì chứ, “Chắc cảnh sát hoặc bác sĩ chuyên khoa mới có thể trả lời câu hỏi này của anh?”
Thương Duệ dừng bước. Mặt trời đã nghiêng về phía ngọn núi bên này, ánh nắng chiếu lên da anh, và hàng lông mi phủ một bóng mờ đậm nét trên mặt anh, anh khẽ nhếch môi: “Vậy sao?”
“Cậu chủ à.” Diêu Phi thả chậm bước chân, quay lại nhìn anh: “Nhắc nhở anh một câu không đúng lúc đây, những thứ đó là phạm pháp đấy.”
Diêu Phi nghĩ dù Thương Duệ ăn chơi nhưng anh sẽ có ranh giới đạo đức tối thiểu.
“Tôi đi trước.” Cô không nhìn lại Thương Duệ, lòng chỉ cảm thấy ghê tởm. Cô thu lại ánh nhìn rồi chạy nhanh lên trước. Tuy cô không thể tiếp nhận chuyện Thương Duệ độc mồm độc miệng không tôn trọng người khác nhưng cô không chính diện đáp trả để giữa họ có thể tiếp tục duy trì sự hoà bình ngoài mặt. Giả như anh dùng những loại đó thì đời này Diêu Phi sẽ không mảy may tiếp xúc với anh.
Thương Duệ yên lặng chừng nửa phút, bỗng chửi “mẹ kiếp”. Anh ngước mắt nhìn sang, thấy Diêu Phi đã chạy vào sâu trong bóng cây.
“Cô nghĩ tôi muốn mua thứ đó hả? Cô bị điên à!” Thương Duệ giận không thể tả. Anh thật sự không ngờ Diêu Phi sẽ trả lời như thế.
Diêu Phi đã chạy đi mất rồi.
Thương Duệ nghiến răng, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, gần đến bảy giờ rồi, lát nữa anh phải tìm Diêu Phi tính sổ mới được.
Sáu giờ bốn mươi, nhân viên hậu cần của đoàn phim bận rộn lắp ráp máy móc, còn diễn viên và đạo diễn đều đang ăn cơm ở nhà ăn lầu một. Thương Duệ chạy về khách sạn dưới cái nhìn hấp háy của mọi người. Ở cửa, anh vô cảm đeo mắt kính lên, tao nhã đi vào trong.
“Cậu chủ, đi chạy bộ sáng sớm luôn cơ à?” Đang ra ngoài, chợt gặp Thương Duệ, Chu Đỉnh thắng gấp tại chỗ rồi quay đầu lại nhìn anh một cách nghi ngờ: “Đeo kính mát chạy bộ hả?”
Cút đi.
Thương Duệ đút một tay vào túi, hất cằm quan sát kĩ Chu Đỉnh: “Phơi nắng.”
“Bảy giờ tập họp ở lầu một, đừng đến muộn nhé.”
Thương Duệ phóng khoáng khoát tay, sải chân dài rảo bước về phía cầu thang.
“Anh Duệ, chào buổi sáng ạ!”
Tiếng nói này nối tiếp tiếng chào kia vang vọng khắp đại sảnh tầng một. Thương Duệ hất hàm, ba bước thành hai leo lên bậc tam cấp.
“Anh Duệ? Cậu dậy sớm vậy?” Thái Vĩ vừa đi xuống vừa ngáp, đột nhiên hoảng hồn hỏi tiếp: “Cậu đã đi đâu thế? Mồ hôi đầy mình kìa? Thảo nào tôi gõ cửa phòng mà không thấy cậu ra, tôi còn sợ cậu ngủ quên nữa.”
“Ra ngoài chạy bộ.” Thương Duệ nhàn nhạt đáp lại, rồi sải bước leo lên ba bậc thang. Nhanh chóng đến lầu hai, anh mở cửa đi vào phòng, tháo kính râm xuống đặt lên bàn.
“Vãi! Cậu ra ngoài chạy bộ thật hả! Cậu không sao chứ? Cậu uống thuốc bắc chưa? Nhiệt độ thế này mà cậu dám ra ngoài chạy bộ ——”
Thương Duệ trở tay sập cửa lại trước mặt Thái Vĩ.
“Cậu chủ à!” Thái Vĩ rú lớn ngoài cửa: “Cậu có triệu chứng bị cảm nắng không đấy?”
Thương Duệ cởi áo phông và quần soóc màu đen ra, lại tìm bộ rửa mặt, đây đã là bộ rửa mặt thứ tư của anh rồi. Dù rằng nơi quỷ quái này đã được đoàn phim bao trọn nhưng dân bản xứ vẫn phục vụ trong khách sạn. Lần đầu Thương Duệ không có kinh nghiệm nên lúc tắm xong, anh tiện tay ném đồ rửa mặt ở nhà tắm luôn, vào lại thì nó đã mất tăm.
Vậy là anh đã mất ba bộ như thế đó.
Mở cửa ra làm Thái Vĩ suýt nữa té nhào vào cửa, Thương Duệ nghiêng người tránh qua, vừa bước về phía nhà tắm vừa vô cảm nói: “Đứng đây trông cửa cho tôi, đừng cho người khác vào.”
“Cậu thật sự không có chuyện gì chứ? Cậu sử dụng xong bộ này thì nhớ cầm về phòng đấy, bên đây mua đồ phiền phức lắm.”
Thương Duệ đi vào phòng tắm không có cửa nọ, kéo vạt áo T-shirt giơ tay lên cởi ra, tuột quần soóc xuống và để sang cái ghế bên cạnh. Mở vòi, anh ngẩng đầu lên để dòng nước lạnh băng xối xuống, nước theo rãnh ở sống lưng chậm rãi chảy xuôi rồi lăn qua phần eo và bụng hoàn mỹ.
Trong tiếng nước chảy ào ào, anh giơ tay lau mặt. Còn Thái Vĩ vẫn đang giải thích với người khác ở bên ngoài: “Lên tầng ba tắm đi, phòng tắm bên này có chút vấn đề, đang sửa chữa.”
Ngày thứ tư Thương Duệ tới đây đã gặp cảnh loã thể đối diện với người ta, anh u ám tắm rửa xong trở về, suốt hôm đó anh không nói một câu nào. Vì vậy, mỗi lần anh đi tắm thì nhà tắm bên này hầu như sẽ được bị báo hỏng.
Thương Duệ vuốt nước trên mặt, rồi giơ tay chống lên bức tường gạch men màu trắng.
Mái tóc húi cua và lông mày ướt đẫm càng hiện rõ màu đen tuyền, mắt anh sa sầm. Rốt cuộc Diêu Phi có uống phải thứ không nên uống không, hay cô cố ý hôn anh? Diêu Phi phản ứng đó vậy nghĩa là cô biết có thứ như thế, vậy ai đã cho cô uống? Lý Thịnh ư? Diêu Phi rõ là đã chạy ra từ phòng của Lý Thịnh.
Cô không nhớ gì hết sao? Cô nghĩ mình đã hôn ai chứ?
Thương Duệ giơ tay lên vuốt đôi môi bị ướt nước lạnh, hầu kết chuyển động. Nước chảy qua yết hầu, rơi vào cơ bắp hiện rõ nơi lồ ng ngực.
Anh chau mày, thả tay xuống.
Anh đã bắt gặp Diêu Phi trong thang máy, sau đó Diêu Phi đi vào phòng của Lý Thịnh. Từ camera, anh thấy thời gian Diêu Phi vào và ra khỏi phòng Lý Thịnh khoảng chừng sáu phút, lúc đó Diêu Phi đã lảo đảo rồi. Rượu gì mà có tác dụng ghê gớm đến vậy? Trong phòng vệ sinh và phòng Lý Thịnh không có camera, và tại sao cô lại ở trong toilet nam? Nếu không phải cô muốn bẫy anh, vậy cô đang nhắm vào ai? Cô đi tìm Lý Thịnh làm gì?
Anh điều tra tư liệu về Diêu Phi, đồng thời tiếp xúc với Diêu Phi một khoảng thời gian, nhưng anh vẫn không hiểu nổi hôm đó Diêu Phi đến đấy làm gì?
Thương Duệ tắm xong, thay áo phông và quần soóc rồi ra khỏi phòng tắm. Thái Vĩ đưa khăn lông cho anh, tiếp lấy quần áo bẩn và đồ rửa mặt: “Còn năm phút nữa, nhớ thoa nhiều kem chống nắng nhé, đừng để bị rám thành hai màu đó.”
“Biết rồi.” Thương Duệ lau tóc ướt, vừa liếc nhìn sang hành lang bên kia, không thấy Diêu Phi đâu: “Phòng thứ hai ở bên kia của ai?”
“Phòng nào?” Nương theo mắt Thương Duệ, Thái Vĩ nhìn qua, theo anh vào lại phòng rồi mới đáp: “Tô Cách, nghệ sĩ của truyền thông Quang Âm, đóng vai nữ số bốn.”
“Có thể thương lượng đổi phòng với cô ta không?” Thương Duệ hất cằm ra hiệu: “Đóng cửa lại.”
Thái Vĩ đóng cửa lại, cau mày hỏi: “Cậu đổi với cô ta? Bên đó toàn là con gái, vì gần phòng tắm nữ nên khá thuận tiện. Hơn nữa, phòng cậu lớn nhất rồi đấy.”
Thương Duệ lấy một cái quần jeans, c ởi quần soóc xuống và mặc quần jeans vào. Anh vừa hờ hững cài nút áo vừa nhìn Thái Vĩ: “Tôi và Diêu Phi ngày càng nhiều cảnh diễn cùng, khó khăn trong lúc quay mỗi ngày một lớn, muốn nhập vai thì phải thường xuyên tập diễn thật nhiều. Cô ấy phải đi qua nhiều phòng để đến phòng tôi, anh cảm thấy thích hợp không? Chẳng lẽ sẽ không ai chụp bậy à? Anh muốn tôi tạo scandal với Diêu Phi hả?”
“Cậu đổi qua thì người khác sẽ không nhìn thấy chắc? Đó không phải là mục tiêu lớn hơn sao? Không thì cậu lên phòng họp tầng ba tập thoại đi.”
“Không được.” Thương Duệ từ chối đến phòng họp tầng ba. Anh mở kem chống nắng rồi thoa lên cánh tay: “Tôi nhập vai cần hoàn cảnh.”
“Cậu đổi qua cũng khó coi lắm, một người đàn ông như cậu ở bên khu nữ, nhiều người ngó chừng lắm đấy. Cậu đến toilet và nhà tắm cũng không tiện, tính kiểu gì vậy?”
“Sát bên tôi là ai?”
“Bên nào?”
Thương Duệ hất cằm về phía khu túc xá của nữ.
“Trợ lý của Diêu Phi.”
“Để Diêu Phi đổi qua đó đi.” Thương Duệ thoa kem chống nắng xong, ném chai xuống rồi đeo mắt kính và khẩu trang lên đi ra ngoài, ra lệnh hết sức ngắn gọn: “Vậy đi, tôi ghét bị scandal lắm.”
Thái Vĩ thật sự không có thể hiểu nổi sao đổi phòng lại có thể ngăn chặn scandal được chứ? Hai người ở gần vậy, không phải là dung túng cho scandal nảy sinh sao?
“Được rồi, tôi sẽ đi bàn bạc với Tô Minh, xem người ta liệu có sẵn lòng đổi không đã.”
“Nhất định phải đổi.” Thương Duệ đặt tay lên nắm cửa: “Tìm lý do vừa hợp lý vừa dễ nghe và đừng nhắc gì đến tôi, đừng quấy rầy cô ấy, anh tìm người chuyển đồ giúp cô ấy đi —— tìm con gái đó.”
Thái Vĩ há miệng: “Bây giờ tôi sẽ đi chết ngay đây, đừng ai cản tôi hết.”
“Tốt, đi đi.” Thương Duệ dửng dưng, bỗng nhiên anh kéo cửa, đi ra ngoài: “Năm sau, đừng hòng tôi phối hợp với anh.”
“Đại gia Duệ, ngài đi thong thả, tiểu nhân sẽ làm theo lời căn dặn của ngài ạ.”
————
Đường xá đến trường quay số bốn khá xa xôi, lái xe một tiếng mới tới được phim trường. Đó là một khu dân cư bị tàn phá bởi bom đạn, từ tàn tích của vách tường, có thể loáng thoáng thấy được sự phồn hoa trước đây. Gió cuốn làm bụi tung bay, Diêu Phi xuống xe nhìn ra xa xăm, vừa lúc xe của Thương Duệ dừng ngay tầm mắt cô. Cửa xe bật mở, anh khom lưng bước xuống, đôi giày thể thao bản giới hạn giẫm lên lớp sỏi dày cộm nặng trịch làm bốc lên một lớp bụi lớn.
Diêu Phi quay người vào lại xe hoá trang, để trang điểm thay quần áo. Tạo hình hôm nay của cô khá thê thảm, trên áo sơ mi phủ đầy bụi bặm, mặt cũng dính bụi, bởi cô phải diễn cảnh sau khi bị đánh bom. Hoàn tất hết thảy, cô soi tạo hình của mình trong gương, đầu tóc rối bời trông vô cùng chân thật. Tuy chuyên viên trang điểm này hơi cộc cằn nhưng tay nghề không tồi. Lớp trang điểm lấm lem trên mặt thoạt nhìn vô cùng có cảm xúc nhưng không hề che giấu mất vẻ đẹp của cô.
Diêu Phi đi xuống xe hoá trang, bắt gặp chỉ đạo võ thuật đang đứng cùng với Thương Duệ và Tư Dĩ Hàn để thảo luận động tác cho cảnh quay. Thương Duệ đã tạo hình xong. Anh đeo đôi mắt kính gọng hẹp, mặc áo blouse trắng, trên áo blouse trắng đã nhuộm đầy bụi. Có lẽ do nóng, áo blouse trắng được mở phanh ra, vốn dĩ đây là tạo hình rất nghiêm túc, nhưng vì anh cứ mải mê giẫm đá dưới chân nên trông anh có phần sôi nổi hoạt bát.
Diêu Phi nhíu mày, quả nhiên chốc lát sau Vinh Phong giơ chân đạp tới. Thương Duệ lắc người né tránh, nhấc chân giẫm lên nửa bờ tường rào bên cạnh. Anh hờ hững ngước mắt: “Chú Vinh, chú tới thời kì mãn kinh rồi hả? Sao nóng tính quá vậy?”
“Tôi bằng tuổi anh cậu đấy, chưa đến mức làm chú của cậu đâu, má nó cậu mới tới thời mãn kinh.” Vinh Phong thấy Thương Duệ là nhức đầu: “Thịnh Thời 29 tuổi, từng hai lần sang châu Phi viện trợ, từng trải qua rất nhiều sinh tử, cộng thêm những trải nghiệm khi còn trẻ của anh ta, tóm lại hình tượng của anh ta với người khác là chín chắn, cứng cỏi và trưởng thành, hiểu chưa? Không nhí nhảnh như cậu đâu. Hôm nay cậu mà còn quay hỏng bét nữa thì nhanh chóng về thừa kế gia nghiệp đi, nhường chỗ lại để tôi tìm người khác thay cậu.”
Thương Duệ chợt thu chân về, cụp mi mắt xuống rồi cài từng nút áo blouse lại đàng hoàng như không có chuyện gì xảy ra. Gương mặt tuấn tú đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, đôi mắt cũng thay đổi.
Vinh Phong thấy anh lập tức thay đổi sắc mặt, giây lát sau đã trở thành Thịnh Thời, vô cùng nhập vai, tưởng chừng như anh đã biến thành người khác. Ông cau mày: “Cậu —— sao thế?”
“Gì?” Thương Duệ đẩy mắt kiếng trên sống mũi, khi quay lại nhìn Vinh Phong thì cảm xúc sâu trong đôi đồng tử đen láy vẫn chưa tan hết, kết hợp với giọng nói khá chững chạc. Tuy vậy anh vẫn không tập trung, bỗng thoáng nhìn ra sau lưng Vinh Phong: “Đạo diễn Vinh?”
Kĩ thuật diễn như phân chó của Thương Duệ mà cũng có thể nhập vai chỉ trong một giây trước mặt ông? Hơn nữa Thương Duệ lại không nhận ra mình đã hoà nhập vào vai diễn. Vinh Phong quay lại, nương theo ánh nhìn của anh.
Diêu Phi cùng với trợ lý và nhân viên đang đi qua đây, bức tường đổ nát, cô bước lên lớp đất đá sỏi, phế tích chồng chất sau lưng, ngoại trừ cây cối xanh thẳm ở phía xa thì chỉ còn dư lại một mảng xám trắng mênh mông. Tất cả mọi người đều thành phông nền, chỉ có cô là màu sắc chói lọi nhất trong trời đất này. Đây là do hiệu ứng của khung cảnh và lớp hoá trang có hơi hướm bụi bặm, trong khi đó chính bản thân cô trang điểm vô cùng nhạt, toàn bộ gương mặt của nhân vật gần như chỉ được chống đỡ bằng lớp kem nền.
Tối qua Vinh Phong đã tâm sự với Tư Dĩ Hàn đến tận khuya, ông muốn đổi Thương Duệ. Tuy vậy, ý kiến của Tư Dĩ Hàn là giữa Thương Duệ và Diêu Phi có thể tạo ra hiệu ứng hoá học, cảm giác CP của hai người rất mạnh, nên anh ấy khăng khăng không đồng ý đổi Thương Duệ.
Vinh Phong mắng Tư Dĩ Hàn không phân biệt được công và tư, mà anh ấy chỉ đang bảo vệ Thương Duệ thôi. Cảm giác hoá học cái mốc xì ấy, ông chẳng hề thấy cái tên Thương Duệ này với Diêu Phi có thể tạo ra được kiểu CP nào hết.
Ông lùi lại hai bước dài, ra hiệu chỉ đạo võ thuật và Tư Dĩ Hàn khoan hẵng nói tiếp.
Thương Duệ vẫn đang nhìn Diêu Phi, rất mải miết.
Thế nhưng, trong kĩ thuật diễn nát như phân chó đó của Thương Duệ, Vinh Phong bỗng thấy được tinh túy của cảnh quay nặng này. Hai người đứng cách một khoảng, bỏ qua khung cảnh hoang tàn, bụi mù và sự ồn ào, anh chợt quên đi tất thảy mà chỉ nhìn mỗi Diêu Phi.
Mọi thứ xung quanh dường như lắng lại.
Sâu trong mắt anh đầy ắp tình cảm nóng bỏng và điên cuồng, đang hừng hực thiêu cháy. Vậy nhưng, chúng lại bị lý trí gắt gao ngăn chặn, kiềm chế, được ngụy trang bởi sự khắc kỉ của chính bản thân anh, vờ như gió êm sóng lặng.
Mẹ kiếp! Mẹ nó đúng là có cảm giác CP thật!
Diêu Phi và Thương Duệ đến trình diện để đạo diễn nói thêm lần nữa về cảnh quay. Chín giờ rưỡi, hai người bắt đầu quay cảnh gặp lại lần một.
Trong khi họ đang hốt hoảng rút lui thì bất ngờ gặp được đối phương. Hạ Dao cầm thiết bị liên lạc, dừng bước ngay tại đống phế tích. Nếu theo tuyến thời gian thực tế thì họ chỉ nhìn thẳng vào mắt nhau trong một tích tắc. Nhưng vì đóng phim phải quay cận cảnh, chia ra quay đặc tả hai lượt, còn lần thứ ba sẽ lia ống kính ra xa.
Tuy nhiên, cả Diêu Phi và Thương Duệ đều “tử nạn” trong cảnh ánh mắt trùng phùng này. Thương Duệ không qua nổi thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bởi diễn xuất của anh quá kém cỏi, thật sự không hi vọng gì hơn. Trái lại, bất ngờ là Diêu Phi cũng không diễn ra cảm xúc được, Diêu Phi diễn rất tốt, nhưng ánh mắt của cô không đúng.
Cảnh này quay bốn lần không qua nổi. Sau lần cuối cùng không thành công, Diêu Phi đứng trên đất sỏi, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, cô chợt thấy hơi choáng váng. Bụng dưới quặn đau khiến cô buồn nôn, sáng nay lúc tắm, cô đã phát hiện ra mình tới kì rồi. Sợ ảnh hưởng đến buổi quay, cô đã uống sẵn một viên thuốc giảm đau. Cô đứng dưới ánh nắng mặt trời quay “cuộc tình” này đã khá lâu rồi, cứ thế bị giày vò hết lần này đến lần khác.
“Diêu Phi, cô tới đây.” Vinh Phong cầm loa hô lên: “Tôi không mắng cô, mà tôi có đôi điều muốn nói với cô.”
Diêu Phi mím môi, gương mặt mướt mồ hôi, nhưng cô không dám lau vì sợ phải mất công hoá trang lại. Vinh Phong không mắng còn bất hạnh hơn khi mắng, mắng có nghĩa là vẫn còn không gian để cải thiện, không mắng nghĩa là nói cũng bằng thừa.
Diêu Phi đi xuống khỏi đống đổ nát, tới căn lều nhỏ bên dưới. Vinh Phong đưa một chai nước cho Diêu Phi: “Cảm giác thế nào?”
Diêu Phi không lập tức uống nước, cô cúi đầu: “Tôi rất không tốt.”
“Quả thật cô rất không ổn trong cảnh quay này, thậm chí cô không bằng cả Thương Duệ nữa. Tình cảm của cậu ấy còn nhiều hơn cả cô, tôi không hề thấy được bất cứ tình cảm chân thật nào ở cô hết, khả năng đồng cảm của cô bị thoái hoá rồi.”
Mặt Diêu Phi nóng bừng, bảo cô không bằng Thương Duệ là sỉ nhục lớn nhất với một diễn viên, quả thật cô rất thiếu khả năng đồng cảm.
“Tôi xin lỗi.”
“Cô không cần phải xin lỗi tôi, cô không có lỗi với tôi, mà cô đang đánh mất chính mình. Nếu thật sự có lỗi, vậy cô chỉ có lỗi với bản thân mình thôi.”
“Tôi nghĩ cô đã hiểu sự thiếu hụt mà hôm qua tôi nhắc đến. Kĩ thuật diễn của cô rất tinh xảo nhưng nó lại thiếu tình cảm. Mấy ngày trước tôi đã phát hiện rồi, cô vận dụng phương pháp vô cùng tốt. Cô là diễn viên cực kì có thiên phú, tuy vậy cô lại không dám yêu.” Vinh Phong nhìn về nơi xa, tiếp lời: “Cô đã gói tình cảm của mình lại, và không dám lấy nó ra nữa.”
Diêu Phi bỗng ngẩng đầu.
“Không phải cô bẩm sinh không có tình cảm, lúc cô đóng Hàn Đao Hành thì diễn xuất còn chưa chín muồi. Thế nhưng, bộ phim đó là đỉnh cao của cô, khi ấy cô yêu thế giới này, cô có thừa tình cảm. Diêu Phi, một diễn viên không có tình yêu là chuyện rất tồi tệ.”
Diêu Phi lặng im không nói, bởi cô không biết nên nói gì.
“Cô còn nhớ bộ ‘Đêm Xuân’ không? Khoảng thời gian trước tôi có gặp Thẩm Thành.”
Diêu Phi hoảng hốt, hỏi: “Đạo diễn Thẩm thế nào rồi ạ?”
“Vẫn thế, quay những bộ phim không có lợi nhuận phòng vé nhưng lại tự huyễn hoặc chúng rất ấn tượng.”
Diêu Phi mím môi, lại tiếp tục im lặng.
“Tôi nghĩ cô sẽ phản bác tôi chứ, rằng Thẩm Thành có đam mê của ông ấy, rằng ông lấy là một đạo diễn có lý tưởng, rằng ông ấy chỉ là một nghệ thuật gia thuần tuý.” Vinh Phong lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho Diêu Phi một điếu: “Sao cô không phản bác?”
Diêu Phi không hút thuốc lá ngay trước mặt mọi người của đoàn phim.
“Tôi không dám.” Diêu Phi nhận lấy điếu thuốc nhưng không châm lên. Ba từ này là một câu hai nghĩa. Cô không dám hút thuốc lá trước mặt mọi người, và cô không dám đắc tội với người ta, vì cô sợ sẽ lại bị đánh nát nhừ. Cô cầm thuốc lá, buông thõng tay xuống rồi thở dài: “Tôi sợ sẽ có thêm một lần bảy năm nữa.”
Một sự thinh lặng khá dài, không ai nói gì. Hồi lâu sau, Vinh Phong mở lời trước.
“Nghỉ ngơi đi.” Vinh Phong vỗ lên vai Diêu Phi: “Kiếm chuyện gì đó làm đi, nghỉ ngơi thôi, đừng quá căng thẳng. Đợi lát nữa quay tiếp thì cô phải điều chỉnh đấy.”
Ông đi hai bước, lại quay đầu, rít mạnh một hơi thuốc, phà ra làn khói mờ đục rồi mới nói: “Bộ Đêm Xuân ấy, Thẩm Thành không hề muốn đổi cô, anh ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy với cô. Khoảng thời gian trước anh ấy có tới tìm tôi và bảo cô là một diễn viên tốt, không nên bị mai một.”
“Tôi không biết phải nói gì với cô đây, bởi nói gì cũng có vẻ vô sỉ cao cao tại thượng cả. Tất thảy mọi người đã nhốt cô vào hộp và bẻ gãy cánh của cô, hại cô không bay nổi nữa. Vào thời điểm người qua đường khoanh tay đứng nhìn, hẳn đó cũng là một phần tội ác. Bây giờ lại nói cô không thoát ra được, không thể bay lên trời, đúng là vô sỉ quá.” Ông nghiêng đầu: “Chuyện này không xảy ra với mình nên người ta sẽ mãi mãi không bao giờ cảm nhận được, vì thế bảy năm đó chỉ là bảy năm của một mình cô mà thôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy cô không phải thế, cô là —— một ánh hào quang chói sáng, cái hộp rách đó sẽ không giam cầm được cô đâu.”
Xé đứt cánh của cô, mài mòn sự ngông nghênh của cô, nhốt cô vào trong một chiếc hộp bé tí. Để cô mọc ra một đôi cánh dị dạng và vô dụng, để cô không bao giờ bay lên được nữa, thứ ấy chính là bảy năm đó.
“Tôi sẽ điều chỉnh tốt trạng thái của mình, tôi không muốn biện hộ gì cho mình cả, diễn viên đóng không tốt đồng nghĩa với không kính nghiệp.” Diêu Phi trịnh trọng cúi người thật thấp với Vinh Phong, rồi đứng thẳng, sống lưng cực kì thẳng tắp: “Cảm ơn ông đã hiểu và tin tưởng, thật lòng cảm ơn ông. Mọi người không nợ tôi thứ gì cả, ngoài Lý Thịnh và tập đoàn Hoa Hải ra thì tôi không cảm thấy việc chẳng có ai giúp mình là thiếu nợ mình. Tôi sẽ cố gắng đi đến ánh hào quang chói sáng đó, sẽ không phụ lòng bất kì sự tín nhiệm nào.”
“Cho cô hai mươi phút nghỉ ngơi, tôi biết cô có thể điều chỉnh tốt, tôi rất tin ở cô.”
Diêu Phi hít một hơi, trong lòng có phần khổ sở, có lẽ do Vinh Phong đã nhắc đến Thẩm Thành: “Đêm Xuân của đạo diễn Thẩm là tiếc nuối của tôi, nhưng ông ấy không có lỗi với tôi, ông ấy không có lỗi gì cả. Tôi rất cảm ơn ông ấy đã cho tôi lý tưởng.”
“Vậy cô hãy nhớ đến lý tưởng ban đầu của mình rồi thử lại một lần nữa đi.” Vinh Phong nhìn khắp bốn phía rồi nhìn sang Diêu Phi: “Những nơi khác tôi không dám bảo đảm, nhưng ở đoàn phim của tôi, đoàn phim này hay đoàn phim tương lai, dù cô làm gì, tôi hứa sẽ bảo kê cô, cô có thể tuỳ ý muốn làm thế nào cũng được. Tôi muốn thấy lại trạng thái lúc cô đóng Hàn Đao Hành, một Diêu Phi đầy rực rỡ.”
Lời cam kết của Vinh Phong sao mà quá đỗi đáng quý? Vậy thì dễ dàng cho cô quá rồi.
“Cảm ơn.”
“Lời hứa này của tôi có tác dụng vĩnh viễn.” Vinh Phong gật đầu, xoay người cất bước đi.
Diêu Phi đứng đó rất lâu, mới quay về xe bảo mẫu.
Diêu Phi không hút thuốc lá. Cô lên xe mở túi tìm một viên thuốc giảm đau, cửa xe bỗng dưng được kéo ra từ bên kia. Diêu Phi tưởng là Lưu Man, nhưng khi quay sang thì bất chợt đối diện với Thương Duệ.
“Anh Thương? Có chuyện gì sao?”
“Cô uống thuốc gì vậy?” Nhìn chằm chằm vào thuốc trong tay Diêu Phi, Thương Duệ cau mày: “Tại sao cô lại uống thuốc giảm đau?”
“Đau bụng kinh.” Diêu Phi vặn mở một chai nước có nhiệt độ thường rồi uống thuốc giảm đau vào.
Thương Duệ chăm chú nhìn Diêu Phi một cách quái dị hồi lâu: “Đau lắm hả?”
“Cũng tạm.” Diêu Phi lại uống một hớp nước: “Anh có chuyện gì à?”
“Chuyện buổi sáng tôi hỏi cô đó, không phải tại tôi muốn mua đâu, tôi không xấu xa thế. Tôi chỉ từng nghe nói tới nó, chúng ta đi chuyến này bị mọi người chú ý nhiều, ai cũng sẽ có nguy cơ bị dính phải.” Thương Duệ nhíu mày, nói tiếp bằng chất giọng khá thấp: “Cô rành lắm à, cô uống rồi sao?”
“Tôi không rành như anh, anh cũng đã biết tác dụng của thuốc, vậy còn nói đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao?” Tâm trạng Diêu Phi đang không tốt, thêm đau bụng kinh và quay phim không thuận lợi, giờ cô thấy vô cùng thất bại.
“Giấu đầu hở đuôi ư?” Thương Duệ hạ cằm, nhìn Diêu Phi bằng đôi mắt sâu đen láy: “Diêu Phi, cô có nhớ mình đã làm gì tôi ở phòng vệ sinh tầng năm của Tinh Hải không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!