Rất nhiều ngày liên tiếp trôi qua, những lời ông chủ Tiểu Vân nói vẫn luẩn quẩn trong đầu Lý Kinh Trọc, tựa như có một cái máy thu âm thời khắc không ngừng nhắc nhở bên tai anh:
"Những thứ không xác định, những thứ cần hiểu tận gốc rễ, những thứ thay đổi liên tục, không thể làm rõ, không thể nắm bắt."
Ai không xác định, cần hiểu tận gốc rễ?
Ai hay thay đổi, không thể làm rõ, không thể nắm bắt?
Đáp án đã ở ngay trước mặt, không có gì phải nghĩ ngợi sâu xa.
Lý Kinh Trọc ngồi trước bàn, mặt bàn trải một chồng giấy vẽ, đều là tranh vừa mới vẽ mấy ngày gần đây.
Bức thứ nhất: Dưới ánh chiều tà, giữa đồng vắng có một con trâu, trên lưng trâu ngồi một người con trai tóc dài đang say sưa thổi sáo, mái tóc được một sợi dây đỏ thẫm viền vàng buộc lên cao.
Bức thứ hai: Trên mái ngói đen có một chàng trai đầu đội vòng hoa, những lọn tóc dài và cánh hoa đồng loạt nhảy múa giữa không trung.
Bức thứ ba: Ngoài cửa sổ là đêm tối, thanh niên tay cầm một ngọn nến, ánh nến chiếu vào đáy mắt người nọ, một lọn tóc mai rũ xuống bên má.
Bức thứ tư: Trong trà thất nhuộm đẫm ánh mặt trời, sau bàn thấp là bóng người nằm nghiêng trên sàn nhà, tóc đen tản ra như thác, người kia một tay chống đầu, tay khác nâng chén trà.
Bức thứ năm: Trước bậc thang, người con trai tóc dài ôm một bó hoa lớn quay đầu, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, ý cười nồng nhiệt.
Bức thứ sáu: Thanh niên tóc dài ngồi ở quán ven đường, vừa ăn mì vừa cười đùa vui vẻ.
Bức thứ bảy: Thanh niên tóc dài ngồi dưới đèn bàn cúi đầu ôm mèo nhỏ, trên vạt áo có mấy cái ấn hoa mai.
Bức thứ tám: Vầng trăng sáng dựa đường chân trời, gió nhẹ phất qua cành liễu, chàng trai tóc dài lười biếng vùi trên ghế dựa đón gió mát dưới tán cây.
Bức thứ chín: Chàng trai tóc dài ngủ sau màn giường, gương mặt hồn nhiên.
Bức thứ mười: Người đẹp tóc dài bước ra khỏi bồn tắm, vai ngọc lưng ngà, tóc mềm ướt át.
Lý Kinh Trọc cảm thấy bản thân không thể vẽ nữa, những bức tranh này đã từ tả thực mang theo chút ít tưởng tượng biến thành hoàn toàn hư cấu, nếu còn vẽ không chừng lại vẽ ra mấy thứ khó nói đáng xấu hổ.
Anh cuộn cả chín bức tranh lại giấu vào ngăn kéo bàn, khóa kỹ, chỉ lấy bức đầu tiên cho vào túi giấy, đi sang nhà họ Trần đưa cho Liễu Tức Phong.
Liễu Tức Phong xem tranh, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại hơi thất vọng mà nói: "Vẽ đẹp như vậy...!Vì sao lúc vẽ không gọi tôi xem?"
Lý Kinh Trọc nghĩ thầm: Không thể gọi, nếu gọi anh đến rồi tôi còn tâm trí đâu mà vẽ?
"Quên mất.
Lần sau sẽ gọi." Anh chống chế, "Hơn nữa cảnh cưỡi trâu này tôi đã nhìn qua một lần, có thể tự nhớ rồi chép lại."
"Tôi biết cậu có thể chép lại." Liễu Tức Phong nói, "Nhưng mà tôi muốn tận mắt nhìn cậu vẽ.
Từ một tờ giấy trắng cho đến lúc nó thành hình, tôi muốn xem tường tận từng nét bút."
Lý Kinh Trọc: "Vẽ ra một bức phải tốn không ít thời gian, anh cứ ngồi xem như thế không thấy mệt à?"
Liễu Tức Phong đáp: "Cậu vẽ còn không thấy mệt, tôi chỉ xem thôi làm sao mệt được?"
Lý Kinh Trọc nói: "Nhưng chán lắm."
"Tôi không thấy chán đâu, bản thân người nhàm chán mới là kẻ nhìn gì cũng thấy chán." Sắc mặt Liễu Tức Phong hơi hoài nghi, "Hay là cậu sợ tôi học lỏm?"
Lý Kinh Trọc phản bác: "Trông tôi keo kiệt như thế à?"
Liễu Tức Phong nói: "Vậy lần sau nhất định phải gọi tôi."
Lý Kinh Trọc đành phải đáp ứng: "Thôi được."
Liễu Tức Phong: "Hẹn thời gian cụ thể đi."
Đến đây Lý Kinh Trọc không còn cách gì trì hoãn nữa, nghĩ đến việc Liễu Tức Phong muốn xem mình vẽ tranh, trong lòng vừa bồn chồn vừa như khua chiêng gõ trống, còn có mấy bàn tay nhỏ nắm lấy đầu quả tim kéo tới kéo lui.
Một bàn tay kéo đầu tim về một bên, hào hứng hét: Cứ làm đi! Khoe khoang hết trình độ của mình để anh ấy sùng bái cậu! Đàn ông tập trung làm việc mới là lúc gợi cảm nhất! Một bàn tay khác lôi đầu tim qua hướng ngược lại, dội nước lạnh: Quên vụ giấu mấy bức tranh rồi sao? Mỹ nhân tắm gì đó cũng vẽ rồi, ai biết bức tiếp theo sẽ vẽ ra cái gì nữa? Bây giờ chỉ cần cậu động bút một cái người ta cũng biết cậu đang có ý đồ.
Lý Kinh Trọc muốn hẹn ngày nào đó xa thật là xa, nhưng đồng thời cũng muốn gặp nhau vào một ngày gần thật là gần, đắn đo một hồi liền biến thành: "Thế, ngày kia thì sao?"
"Ngày kia lâu quá." Liễu Tức Phong lắc đầu, "Hôm nay vẽ luôn đi.
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi uống trà xong rồi vẽ." Hắn nói xong, lập tức nổi hứng thú xoay xoay vài vòng bên ngoài nhà, "Tôi phải lấy bộ quần áo đẹp nhất, lại tìm thêm dây buộc tóc xứng với trang phục nhất cho cậu nhìn mà vẽ theo.
Cậu chờ chút nhé, tôi vào phòng ngủ tìm."
Lý Kinh Trọc nhìn theo bóng hắn biến mất ở cửa chính, vài giây sau lại xuất hiện bên cửa sổ phòng ngủ.
Bóng dáng thon gầy ẩn hiện trước cửa tủ quần áo, sau đó đột nhiên xoay người lại kéo rèm.
Liễu Tức Phong phải thay quần áo.
Lý Kinh Trọc không thể khống chế mình tưởng tượng ra hình ảnh bộ trang phục hắn sắp mặc trông như thế nào.
Nghĩ một hồi liền bất cẩn nghĩ tới Marilyn Monroe.
Có người từng hỏi Monroe buổi tối mặc gì đi ngủ, bà đáp tôi chỉ "mặc" một lớp Chanel no.5.
Liễu Tức Phong nói phải tìm bộ áo đẹp nhất, có khi nào tìm tới tìm lui, cuối cùng chỉ buộc mỗi sợi dây buộc tóc rồi đi ra không nhỉ?
May quá, không có.
Tiếc quá, không có.
Liễu Tức Phong mặc một bộ áo dài* thuần trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu ombre từ trắng hồng đến hồng cánh sen, ngón tay quấn một sợi dây cột tóc màu trắng hồng thêu hoa sen, vẫn chưa kịp buộc lên đầu.
*Áo dài này là trường sam truyền thống của Trung Quốc nhó~
"Đẹp không?" Hắn đứng trên thềm đá xoay một vòng, vạt áo khoác tung bay tựa như một đóa hoa sen nở rộ bao quanh người.
Lý Kinh Trọc nhìn thẳng, yết hầu hơi trượt lên xuống: "Cũng được."
Liễu Tức Phong cười: "Vậy chọn nó đi." Sau đó hắn lại nhớ ra, "À, thế cậu đã hỏi rõ bếp nhà cậu dùng như thế nào chưa? Hay là trưa nay chúng ta nấu thử một lần?"
Mấy hôm nay luôn là Liễu Tức Phong nấu cơm, làm xong bưng hết qua nhà họ Lý gọi Lý Kinh Trọc cùng ăn khiến anh rất ngại, lần này đáp ngay: "Được, tôi hỏi ông tôi cách tắt lửa bếp lò kiểu cũ rồi.
Bây giờ lý thuyết đã nắm chắc, chỉ chờ áp dụng thực tiễn thôi."
Liễu Tức Phong vừa cùng Lý Kinh Trọc đi về nhà họ Lý vừa hỏi: "Ồ? Tắt lửa thế nào?"
Lý Kinh Trọc đáp: "Đơn giản lắm.
Nấu nướng xong hết rồi thì đậy nắp bếp lại ngăn không khí lọt vào, lửa cứ thế tự tắt."
"A! Hóa ra là thế." Liễu Tức Phong bừng tỉnh như vừa nắm bắt một tri thức quan trọng, vui sướng không thôi, lại hỏi, "Củi thừa bên trong xử lý kiểu gì?"
Lý Kinh Trọc nói: "Nếu củi thừa chưa cháy hết nhiều quá, cứ lấy ra để lần sau dùng tiếp, nếu sắp cháy hết rồi thì có thể tận dụng làm than sưởi.
Nhưng mùa hè không cần sưởi ấm, không phải dùng than."
Liễu Tức Phong gật đầu, không ngừng đưa ra hàng đống ý tưởng: "Mùa đông có thể moi than ra cho vào lò sưởi tay.
Để tôi đi mua hai cái lò sưởi tay bằng đồng, đông đến chúng ta cùng nhau dùng."
Mới là mùa hè mà người này đã trù tính cả chuyện cho mùa đông, Lý Kinh Trọc nghĩ thầm, trong khi bản thân anh phải làm sao sống qua được hè này còn chưa biết.
Vào đến bếp, Lý Kinh Trọc chia việc: "Anh đứng trên xào rau đi, để tôi ——"
Hai chữ "nhóm lửa" chưa kịp nói xong, Liễu Tức Phong đã cầm cái quạt hương bồ để quạt lửa ngồi phịch xuống băng ghế nhỏ trước bếp lò, nghiên cứu cách tiếp thêm củi.
Hắn ăn mặc một thân xiêm y thật sự không giống người biết nhóm lửa, nhưng vẻ mặt lại quá hào hứng nhập tâm đến nỗi Lý Kinh Trọc đành mặc kệ cho hắn làm.
Đầu này Lý Kinh Trọc chuẩn bị đồ nấu ăn mới phát hiện ra toàn bộ nguyên liệu đều cất ở bên nhà Liễu Tức Phong rồi.
Hắn còn bận đánh vật với bật lửa vào củi mồi, không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Tôi không khóa cửa đâu, cậu cứ sang nhà tôi một chuyến, chờ cậu về không chừng bếp cũng đỏ lửa rồi đấy."
Lý Kinh Trọc bước nhanh sang bếp nhà họ Trần lấy nguyên liệu nấu ăn, sau đó vừa chớm trở về bỗng thoáng nhìn thấy cửa sổ phòng sách của Liễu Tức Phong đang mở.
Anh nhớ đến đoạn giấy bản thảo đêm hôm nọ.
Nhiều ngày qua, ngoại trừ những lúc ăn cơm cùng nhau, thời gian còn lại Liễu Tức Phong đều nhốt mình trong nhà cắm đầu viết lách.
Lý Kinh Trọc rất tò mò muốn biết Liễu Tức Phong đang viết cái gì, nhưng hắn sống chết không nói, đến cả tác phẩm từng viết còn không chịu kể một câu.
Liễu Tức Phong có thể nói về lịch sử, nghệ thuật, phong tục tập quán, khoa học kỹ thuật hay hoàn cảnh chữa bệnh trong nước...!Cái gì hắn cũng nói được, chỉ không nói về chính mình.
Ban đầu hắn rất hào hứng hỏi han Lý Kinh Trọc, nhưng sau khi nhận ra nếu muốn nghe chuyện của anh thì phải đổi bằng chuyện của mình, thế là không hỏi nữa.
Bù lại kỹ thuật múa mép khơi chuyện của hắn quá cao siêu, căn bản không cần hỏi thẳng, chỉ cần hướng dẫn từng bước, dẫn đường vài ba câu, thậm chí chưa cần bóng gió, Lý Kinh Trọc đã vô thức nói ra chuyện hắn muốn nghe rồi.
Lý Kinh Trọc không ngại kể hết thảy chuyện của mình cho Liễu Tức Phong nghe, nhưng anh lo lắng sau khi đã phơi bày hết hai mươi ba năm cuộc đời ngắn ngủi của mình xong, sẽ lập tức biến thành một người nhàm chán không còn gì để kể.
Liễu Tức Phong thích nghe kể chuyện như vậy, anh không thể trở thành người không còn chuyện kể.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhặt Ánh Bình Minh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhặt Ánh Bình Minh, truyện Nhặt Ánh Bình Minh , đọc truyện Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh chương mới