"Kinh Trọc?" Ông chủ Tiểu Vân kinh ngạc.
Bà chủ tiệm nhìn Lý Kinh Trọc, cười nói: "Hóa ra là người quen của ông chủ Tiểu Vân à." Dứt lời lại nhìn về phía ông chủ Tiểu Vân, giả vờ nói dỗi, "Đặt hàng cũng không tới lấy cho đúng hẹn, ngày nào cũng có người hỏi con chuồn chuồn kia, chẳng hỏi thứ khác làm tôi phát phiền.
Hôm nay mau cầm về mà đi lấy lòng bà chủ tiệm tương lai đi.
Cái người nhà cậu biết cách đánh đố người ta thật đấy, lam kim xen kẽ thì thôi, còn muốn soi dưới ánh nắng phải hiện ra đủ sắc màu, nhưng không phải màu nào cụ thể.
Sau này ông chủ Tiểu Vân phải chịu khổ rồi."
Lý Kinh Trọc nghe đến đây, trong lòng không biết là cảm xúc gì, quay đầu nhìn ông chủ Tiểu Vân lại càng không biết nói sao mới phải.
Ông chủ Tiểu Vân lúng túng: "Bà Phượng nói gì thế...!Làm gì có ai là bà chủ tiệm tương lai đâu?"
Bà chủ Phượng kể: "Trí nhớ của bà già này không bằng người trẻ tuổi, nhưng chưa đến nông nỗi rơi rớt hết nhé.
Ông chủ Tiểu Vân, lần trước không phải cậu nói với tôi, cái này là để dỗ cho người nào đó vui ——"
"Cháu không có nói như vậy." Ông chủ Tiểu Vân chặn ngang, "Cháu nói bừa cho qua chuyện thôi, bà đừng xem là thật.
Bà Phượng giúp cháu gói đồ lại đi, cháu có việc phải đi bây giờ."
Bà Phượng trêu: "Rồi rồi, chỉ có mỗi ông chủ Tiểu Vân bận việc."
Ông chủ Tiểu Vân xấu hổ mỉm cười, không nói gì nữa.
Lý Kinh Trọc đứng yên tại chỗ, muốn nói lại thôi, không biết nên đi hay là nên ở lại.
Bà chủ Phượng gói chuồn chuồn vào hộp đưa cho ông chủ Tiểu Vân, lại nói với Lý Kinh Trọc: "Đã chấm được cái gì chưa? Nếu nhất quyết muốn làm chuồn chuồn thì thừa dịp ông chủ Tiểu Vân chưa ra khỏi cửa, cậu đi hỏi cậu ta tìm nguyên liệu ở đâu đi.
Cậu ấy đi rồi là thật sự không còn gì đâu.
Ông chủ Tiểu Vân ít tới đây lắm." Bà nhớ ra chuyện gì, lại nói, "À quên, hai người biết nhau, tôi không nhọc lòng nữa."
Lý Kinh Trọc trả lời: "...Không cần đâu ạ.
Cháu mua cây trâm hoa sen kia."
Ông chủ Tiểu Vân nhận hộp đựng chuồn chuồn, dùng đuôi mắt nhìn Lý Kinh Trọc một chút, cảm thấy chiếc hộp này quá phỏng tay bèn vội bỏ chạy lấy người.
Lý Kinh Trọc trả tiền ra cửa, phố phường rộn ràng nhốn nháo toàn người với người, bóng dáng ông chủ Tiểu Vân đã hòa vào đám đông, không tìm được nữa.
Lý Kinh Trọc nhìn về phía xa có thể thấy loáng thoáng tấm biển của Thái Bình Văn Phòng, không biết có nên qua đó không.
Không đi có lẽ là tốt nhất.
Nhưng mà, chuyện không muốn phát sinh, không có năng lực hồi đáp mà lại giả vờ như không biết, giả vờ như nó chưa từng xảy ra, thật sự có thể không? Lý Kinh Trọc vừa đi vừa tự hỏi chính mình.
Anh nhớ lại bức tranh đêm đó mình vẽ, Liễu Tức Phong xem xong, không phản ứng gì cứ thế bỏ đi.
Nếu anh cũng vô tâm như thế, ông chủ Tiểu Vân sẽ có cảm nhận thế nào? Nghĩ đến đây, anh liền rảo bước nhanh hơn về hướng Thái Bình Văn Phòng.
Lúc Lý Kinh Trọc bước vào tiệm, ông chủ Tiểu Vân cũng vừa trở về không bao lâu.
Anh ta đang uống nước, nghe thấy tiếng động lập tức xoay người, nhưng rồi lại chẳng nói nổi ra câu, bèn quay trở về hướng cũ chỉ chừa một tấm lưng, chậm rãi uống xong cốc nước mới cười hỏi Lý Kinh Trọc: "Lần này em tới làm gì? Muốn mua họa cụ hay là ở nhờ thêm mấy ngày?"
Thấy ông chủ Tiểu Vân không nhắc lại chuyện vừa nãy, Lý Kinh Trọc cảm thấy bản thân khó mà chủ động mở lời, nhưng anh vẫn lo lắng trong lòng đối phương không thoải mái, đành nói: "Chuồn chuồn..."
Ông chủ Tiểu Vân xoay người sang hướng khác lật lật sổ sách trên quầy, vừa lật vừa thoải mái đáp: "Sinh nhật em chưa tới."
"Hả."
Ông chủ Tiểu Vân giải thích: "Chờ đến sinh nhật anh tặng em."
Lý Kinh Trọc nói: "Anh vẫn nhớ à."
"Một ngày như Thất Tịch có muốn quên cũng khó, đúng không."
Lý Kinh Trọc "Ừ" một tiếng, nhìn theo bóng lưng ông chủ Tiểu Vân, vẫn không nhịn được: "Cái đó..."
Ông chủ Tiểu Vân nhìn thẳng vào Lý Kinh Trọc: "Em đừng hỏi."
Lý Kinh Trọc mở miệng ra, lại ngậm vào, anh nhớ lại lúc mình nhờ ông chủ Tiểu Vân đi tặng ếch trâu cũng từng yêu cầu anh ta: Anh Vân, anh đừng hỏi nữa.
Ông chủ Tiểu Vân nói: "Anh không hỏi chuyện của em, em cũng đừng hỏi chuyện của anh."
Lý Kinh Trọc cúi đầu đáp: "...!Được." Anh nghĩ, nhất định ông chủ Tiểu Vân đã sớm biết tâm tư anh đặt lên người ai rồi, từ lúc lái xe đèo Liễu Tức Phong về Thái Bình Văn Phòng.
Không, có lẽ bắt đầu từ ngày bọn họ đi mua họa cụ, ông chủ Tiểu Vân đã đoán được rõ ràng.
Ông chủ Tiểu Vân là người thấu triệt, vừa thông thấu vừa dịu dàng, không hay nói thẳng, không bức bách ai phải đáp lại, cũng không ép ai phải lựa chọn, tóm lại không bao giờ gây khó dễ cho người khác.
Lý Kinh Trọc chỉ đứng mà không nói gì, cứ cảm thấy bản thân đang lợi dụng sự thông thấu và dịu dàng của ông chủ Tiểu Vân.
Đối phương thấy anh như vậy, làm như nhớ ra chuyện khác, nói "À, em đến đúng lúc lắm.
Sáng nay có người tặng một vò ớt cay bằm nhuyễn và một con cá mè hoa năm cân, em giúp anh làm sạch cá nhé, lát nữa làm món đầu cá ớt bằm."
Lý Kinh Trọc nghe xong, tảng đá trong lòng hơi nhẹ đi chút ít, có thể làm gì đó giúp ông chủ Tiểu Vân đương nhiên là chuyện tốt, lập tức đáp ứng: "Cá để ở đâu?"
Ông chủ Tiểu Vân trả lời: "Trên lầu, trong bồn nước."
Lý Kinh Trọc lên lầu thành thạo xử lý xong con cá, lại ướp đầu cá với gia vị đâu đấy, những phần khác cất vào tủ lạnh.
Làm xong hết, tâm tình anh cũng nhẹ nhàng lên nhiều, xuống lầu gặp ông chủ Tiểu Vân cũng không đến mức không biết làm sao như vừa rồi.
Hai người nói qua lại vài câu thì có khách vào tiệm.
Ông chủ Tiểu Vân bận tiếp khách, Lý Kinh Trọc nhân lúc đó cũng rời đi mua đồ vật cần thiết, cuối cùng quay về nhà họ Lý.
Anh về đến nhà phát hiện dưới cây liễu trước cửa đã đặt một cái ghế nằm, Liễu Tức Phong nằm dài trên ghế, hình như đang ngủ, trên bụng là một con mèo cũng nằm ườn lim dim mắt.
Lý Kinh Trọc nhìn trời, mặt trời đã lên cao, mèo chuyên lười biếng, Liễu Tức Phong lại càng không biết chăm chỉ.
Lý Kinh Trọc đi qua, mèo chưa tỉnh Liễu Tức Phong đã mở mắt trước, hỏi: "Anh ta đi rồi?"
Lý Kinh Trọc gật đầu: "Đã đi từ sớm."
"Chắc lại nói xấu tôi chứ gì.
Những lời anh ta nói cậu đừng tin." Liễu Tức Phong chú ý tới chiếc mũ rộng vành trên tay Lý Kinh Trọc.
Lý Kinh Trọc treo mũ lại trên bờ tường: "Anh ta không bị hói."
Liễu Tức Phong nói chắc nịch: "Tóc giả."
Lý Kinh Trọc hơi nhớ lại: "Không giống lắm."
Liễu Tức Phong nói: "Toàn bộ tiền của anh ta dùng để mua tóc giả cao cấp hết, còn bán cả một căn nhà ở Thượng Hải chỉ để sắm tóc."
Lý Kinh Trọc: "......"
Có lẽ vì vừa từ chỗ ông chủ Tiểu Vân trở về nên Lý Kinh Trọc không có tâm tư đùa giỡn với Liễu Tức Phong, hắn cũng nhận ra nên không nói chuyện Dư Niên nữa, chỉ hỏi: "Cậu có chuyện gì?"
Lý Kinh Trọc không trả lời, rút ra một chiếc hộp dài đưa cho Liễu Tức Phong.
Liễu Tức Phong thấy bên góc hộp gỗ khắc ba chữ "Thoa Đầu Phượng", liền nói: "Tôi đi ngang qua cửa tiệm này một lần rồi, nhưng không có bước vào."
Lý Kinh Trọc hỏi: "Vì sao?"
Liễu Tức Phong đáp: "Thoa Đầu Phượng làm cậu nhớ tới cái gì?"
Lý Kinh Trọc ngẫm nghĩ rồi nói: "Trước đây tôi có học.
Tay trăng hồng rót rượu vàng trong.
Lục Du viết."
Liễu Tức Phong gật đầu: "Tôi thấy bảng hiệu ngoài cửa, nhớ tới bảy năm Lục Du và Đường Uyển chia cách.
Gặp lại trong vườn Thẩm, lúc đó Đường Uyển đã là vợ người ta, Lục Du thương cảm sâu sắc mới đề bút nên《 Thoa đầu phượng 》.
Tôi đứng trước cửa hàng đọc đến câu Một lòng buồn bã, bao năm ly biệt, cảm thấy quá thương tâm nên không muốn bước vào."
Lý Kinh Trọc nghe xong, không biết vì sao lại liên tưởng đến tình cảnh anh và ông chủ Tiểu Vân cũng là mấy năm không gặp, ngày gặp lại mình đã có người khác trong lòng.
Lý Kinh Trọc đè ý nghĩ này xuống, nói với Liễu Tức Phong: "Thật ra không có gì sâu xa đâu, chủ tiệm không mang họ Lục cũng chẳng phải họ Đường, bà ấy họ Phượng.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhặt Ánh Bình Minh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhặt Ánh Bình Minh, truyện Nhặt Ánh Bình Minh , đọc truyện Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh chương mới