Liễu Tức Phong dứt lời liền đi vào phòng ngủ, Lý Kinh Trọc gọi giật lại: "Chờ chút, anh nói cho tôi nghe đã, đây là cái gì?"
Liễu Tức Phong nói: "Cậu xem là biết."
Lý Kinh Trọc vẫn không đụng vào chồng giấy, chỉ hỏi: "Vì sao anh lại nghĩ xem xong chồng giấy kia tôi sẽ thay đổi suy nghĩ?"
"Đó là thứ cậu luôn hỏi tôi đấy, cứ xem đi."
Thứ anh luôn hỏi? Chính là quá khứ của Liễu Tức Phong, đặc biệt là khoảng thời gian mười năm sau khi hắn viết xong quyển sách đầu tiên.
Đúng là anh rất muốn biết, nhưng mà...
"Anh sai rồi, Liễu Tức Phong, anh hiểu sai ý tôi rồi." Trong lòng Lý Kinh Trọc nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mùa hè năm nay nắng rất chói chang, thời tiết vừa nóng vừa ẩm ướt lại còn ngột ngạt, bầu không khí như đặc quánh lại làm người ta không thở nổi, dường như Lý Kinh Trọc vẫn luôn đợi một cơn mưa rào đổ xuống giống như cơn mưa hai người họ gặp phải vào lần đầu cùng lên trấn Thái Bình.
Ngày đó Liễu Tức Phong nhìn mây ngóng mưa, mùa hè này riêng anh không mong mây mà cũng chẳng chờ mưa trút.
Vào lúc anh cho rằng mình không chờ nổi nữa, mưa to chợt đến.
Vạn vật được tẩy mới, tâm hồn được gột rửa, đất trời rộng thênh thang.
Giờ phút này, lòng Lý Kinh Trọc không còn bị ngăn trở nữa.
"Ngay từ ban đầu tôi đã có thể tự mình điều tra rồi." Anh nhìn Liễu Tức Phong, nghiêm túc nói, "Chỉ mười năm mà thôi, trên internet cơ bản không có bí mật.
Nhưng tôi đã không điều tra.
Nếu anh cho rằng tôi muốn đào bới chuyện riêng tư của anh, thì anh đã nghĩ sai rồi.
Anh có thể có bí mật, có thể không kể cho tôi nghe về quá khứ, nhưng tôi không chấp nhận được thái độ không thẳng thắn không thành thật của anh." Nói đến đây, anh cúi đầu cười tự giễu, "Hoặc có thể là do tôi không đủ tốt, không làm anh tin tưởng nổi..." Anh cầm chồng giấy lên, lật lật mấy cái, "Chỉ vài tờ giấy đã có thể khiến tôi đổi ý? Anh quá coi thường tôi rồi, trước giờ anh luôn coi thường tôi."
Liễu Tức Phong mỉm cười: "Cậu còn chưa xem kỹ mà đã vội buông lời ác độc thế?"
"Không cần." Lý Kinh Trọc nói, "Anh chịu giao nó ra cho tôi là đủ."
Liễu Tức Phong vẫn kiên nhẫn đề nghị: "Nếu cậu đã có lòng tin như vậy, cứ xem xong đi rồi vào gặp tôi."
"Tôi không xem." Lý Kinh Trọc tìm thấy trong phòng đựng đồ trên lầu hai một cái tủ thấp có khóa, sau đó nhét chồng giấy vào tủ khóa lại.
Liễu Tức Phong nhìn cái tủ, thở dài: "Lý Kinh Trọc, cậu vì mấy tờ giấy kể chuyện này mà cãi nhau với tôi một trận, bây giờ tôi giao nó vào tay rồi cậu lại không chịu xem nữa.
Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế?"
"Tôi không muốn nói mấy lời chua chát...!Thôi vậy, theo ý anh thì xưa giờ lời chua chát của tôi cũng không ít.
Anh cho rằng tôi muốn biết chuyện quá khứ của anh, nhưng không phải, kỳ thật thứ tôi muốn là một chút tin tưởng, một chút thẳng thắn, với lại..." Lý Kinh Trọc cúi đầu nhìn cái tủ khóa, không nhìn Liễu Tức Phong nữa mới dễ dàng nói nốt mấy từ không quá hàm súc kia, "...!Một chút thật lòng."
Liễu Tức Phong vẫn chưa bị đả động.
Con người hắn vốn giỏi làm chủ ngôn ngữ, vì thế lời chót lưỡi đầu môi đối với hắn gần như không có hiệu quả.
Hắn rất ít khi tin lời người khác.
Cho dù Lý Kinh Trọc ăn nói êm tai đến đâu, hiện giờ hắn vẫn không tin việc giao chồng ghi chép cho anh là đúng đắn.
Hắn nói: "Cậu không dám xem.
Cậu cũng sợ sau khi xem sẽ dao động."
"Tôi không sợ dao động." Lý Kinh Trọc suy nghĩ một lát, so sánh tình huống lúc này như phân tích một ca giải phẫu, đánh giá khách quan cho thấy rủi ro nếu phẫu thuật là quá cao, bây giờ không phải lúc thích hợp để mổ xẻ, vì thế mới nói với Liễu Tức Phong, "Chúng ta vừa tranh cãi một trận lớn, cảm xúc đang không ổn định, bây giờ lại là đêm khuya, là lúc con người dễ mất bình tĩnh nhất, thật sự không phải thời cơ tốt để mở chiếc hộp Pandora ①."
Liễu Tức Phong lặp lại: "Chiếc hộp Pandora."
Lý Kinh Trọc nói: "Nhìn dáng vẻ của anh, chỉ sợ mấy tờ giấy trong tủ kia có uy lực gấp mấy lần chiếc hộp Pandora cũng nên."
Liễu Tức Phong nghe xong cũng kéo khóe môi lên, nhưng ánh mắt lại không có ý cười.
"Tôi biết, ngày nào tôi chưa xem thì ngày đó anh vẫn không yên lòng.
Như vậy đi." Lý Kinh Trọc đã có quyết định, "Phải thừa nhận là trạng thái tinh thần của tôi đang không tốt.
Tôi sẽ xem mấy thứ đó vào lúc trạng thái tốt hơn." Anh chỉ vào cái tủ thấp, "Từ thái độ của anh là tôi suy đoán được kha khá rồi, có lẽ chúng là bằng chứng chứng minh anh từng gây ra chuyện xấu xa gì đó.
Nếu đến giờ anh vẫn chưa ngồi tù, nghĩa là chuyện có xấu cũng không xấu được đến đâu.
Hơn nữa ở bên cạnh anh lâu như vậy rồi, trong lòng tôi ít nhiều cũng tự có đánh giá."
Lời này không phải nói dối, anh đã từng hoài nghi rất nhiều, cho dù là suy đoán kiểu nào cũng chưa từng suy xét đến khả năng Liễu Tức Phong là người tốt.
Bây giờ nghĩ lại, lúc bọn họ vừa quen biết nhau, hôm ở quán trà Liễu Tức Phong cũng từng nói, hắn không phải là một viên ngọc quý.
Không phải ngọc quý thì đã sao?
Thích một người tốt chỉ cần dựa vào bản năng, thích một người xấu cũng cần gom góp đủ dũng khí.
Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn Lý Kinh Trọc vẫn luôn lựa chọn những thứ không xác định, những thứ khó khống chế, cho nên anh càng có quyết tâm chấp nhận hết thảy của Liễu Tức Phong, cho dù toàn bộ của hắn đều xấu xa, cho dù thời điểm chấp nhận có lẽ sẽ không mấy nhẹ nhàng.
Liễu Tức Phong đứng yên tại chỗ không nói gì, dáng vẻ trông rất cô tịch.
"Liễu Tức Phong." Lý Kinh Trọc khẽ gọi.
Liễu Tức Phong nghiêng đầu nhìn, suối tóc đen như mực, gương mặt hoa đào vẫn tươi đẹp như ngày mới gặp.
Đáy mắt Lý Kinh Trọc toát lên nét kiên định, đáng tin và bao dung ít có ở độ tuổi này, còn cả ý cười dịu dàng chỉ sinh ra mỗi khi anh nhìn Liễu Tức Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, anh nhận ra áp lực và tia bất an khó thấy trong mắt Liễu Tức Phong, bèn dịu dàng nói: "Yên tâm, tôi vốn biết anh không phải người tốt rồi mà."
Vừa dứt lời, ánh mắt Liễu Tức Phong đột nhiên lóe lên chút xúc động tựa như đôi cánh chuồn chuồn mỏng manh dưới nắng hè, ánh vàng trong một chớp mắt.
Nhưng hắn đã vội nhắm mắt để giấu đi toàn bộ cảm xúc.
Trước đó dù Lý Kinh Trọc nói nhiều thế nào hắn cũng không thể tin, duy chỉ có câu này...
Lúc mở mắt ra lần nữa, trong đáy mắt Liễu Tức Phong cũng ngập đầy màu sắc dịu dàng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi, Lý Kinh Trọc cảm thấy mình không thể dời ánh nhìn nổi, trong mắt Liễu Tức Phong từng có loại màu sắc này sao? Nhưng rồi hai người cũng không thể nhìn nhau cả đêm như vậy được, vì thế lại nhủ thầm: Chỉ nhìn thêm một chút nữa thôi.
Anh nhìn một chốc, lại nhìn một chốc nữa, cuối cùng nhận ra sau một chốc này vĩnh viễn sẽ có một chốc tiếp theo.
Đến lúc thật sự không thể nhìn tiếp, Lý Kinh Trọc mới hỏi: "Anh không vào phòng ngủ à?"
Liễu Tức Phong gật đầu, đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
Hắn vừa tắt đèn nằm lên giường, một bóng người đã mò mẫm vào theo, nằm xuống bên cạnh hắn.
"Lý Kinh Trọc?" Liễu Tức Phong hỏi trong bóng tối.
"Ừm." Lý Kinh Trọc nhẹ tay đặt bức tranh cuộn tròn suýt nữa thì đâm vào người mình lên tủ đầu giường, sau đó thử thăm dò ôm eo Liễu Tức Phong, đầu cũng tựa vào cổ hắn.
"Không phải mới nãy em nói sẽ không ngủ cùng giường với anh à?" Giọng Liễu Tức Phong đầy ý cười.
"Đó là hồi nãy, bây giờ đâu giống nữa." Lý Kinh Trọc dùng sức hít ngửi mùi hương trên người Liễu Tức Phong, anh đã cố giữ khoảng cách tận mấy ngày, bây giờ giống như phải nạp bổ sung toàn bộ một lần nữa.
Liễu Tức Phong bật cười làm lồng ngực rung rung.
Lý Kinh Trọc hỏi: "Anh cười gì?"
"Vẫn phải đi?"
"Đi đâu?"
Liễu Tức Phong trả lời: "Quay về trường, em nói nửa tháng nữa phải về trường công tác, giờ chỉ còn không đến nửa tháng."
Lý Kinh Trọc hơi khó xử: "Sớm muộn gì cũng phải đi, nếu không phải nửa tháng thì cũng là một tháng."
Liễu Tức Phong hỏi: "Không phải em bảo lưu một năm sao?"
Tuy đúng là Lý Kinh Trọc làm thủ tục nghỉ một năm, nhưng trạng thái tinh thần của anh đã khôi phục nhanh hơn dự kiến, hơn nữa mấy ngày trước đọc tài liệu đã có ý tưởng cho luận văn tốt nghiệp mới, cho nên rất muốn mau chóng trở về trường bắt tay tiến hành thí nghiệm.
Anh sợ Liễu Tức Phong không vui nên ra vẻ đáng thương dỗ dành: "Việc học cũng là thân bất do kỷ.
Chỉ cần được nghỉ là em trở về ngay, được không?"
Liễu Tức Phong nói: "Hay lắm, lên được giường xong là phủi mông chạy, đùa giỡn tình cảm của anh."
Cái gì gọi là lên giường xong chạy? Đúng là ngậm máu phun người!
Lý Kinh Trọc vừa định biện bạch, chưa kịp mở miệng đã nhận ra Liễu Tức Phong nói đùa, vì thế cũng đùa theo: "Nếu em thật sự đùa giỡn tình cảm anh thì anh tính làm gì?"
Liễu Tức Phong sờ soạng vào giữa hai chân Lý Kinh Trọc: "Thì anh đùa giỡn lại thân thể em."
Lý Kinh Trọc vội che hạ bộ lại, vừa trốn khỏi ma trảo của hắn vừa nghiến răng gọi: "Liễu Tức Phong!"
Liễu Tức Phong thản nhiên đáp: "Có~"
Thấy Lý Kinh Trọc giận đến nghiến răng, hắn lại nằm bên cạnh cười.
Chờ Liễu Tức Phong cười xong, Lý Kinh Trọc mới nhịn không được hỏi thử: "Anh...!nghĩ thông từ bao giờ? Là mấy cái đó ấy, vì sao lại đồng ý nói cho em nghe?"
Liễu Tức Phong cảnh cáo: "Lý Kinh Trọc, bây giờ chắc em đắc ý lắm nhỉ."
"Làm gì có..." Đột nhiên anh hiểu ra, Liễu Tức Phong giao bằng chứng quá khứ vào tay để anh phán xét, mặc anh lựa chọn, ngoại trừ trong lòng để ý thì làm gì còn nguyên nhân nào khác? Thế mà còn phải hỏi? Hỏi ra không phải là đắc ý lên mặt rồi sao? Nhưng mà, cảm giác được đắc ý này đúng là quá vui sướng, khóe môi Lý Kinh Trọc kéo cao, kéo rất lâu đến mức mỏi cả cơ mặt mà vẫn không muốn hạ xuống.
Liễu Tức Phong thấy anh nửa ngày không nói gì, kinh ngạc hỏi: "Vẫn đang đắc ý phỏng?"
Lý Kinh Trọc xoa xoa cơ mặt, cố gắng làm giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh hơn: "Không có, em không đắc ý.
Thật ra nếu anh không chịu nói thì em cũng..." Nhất thời anh không nói rõ được, nhưng anh có cảm giác, cho dù Liễu Tức Phong thật sự không đáp lại tình cảm của mình, cho dù anh rời đi, có lẽ vẫn sẽ nhớ hắn rất nhiều.
Ông già tóc bạc nhớ chuyện hai ba mươi năm trước chỉ cho rằng nó vừa xảy ra khoảng hai ba tháng; mà người trẻ tuổi sống hai ba tháng lại có thể xem như trải qua hai ba mươi năm.
Có lẽ gặp được Liễu Tức Phong chính là câu chuyện xuất sắc nhất trong đời Lý Kinh Trọc.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhặt Ánh Bình Minh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhặt Ánh Bình Minh, truyện Nhặt Ánh Bình Minh , đọc truyện Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh chương mới