Nước sôi, Liễu Tức Phong rót vào hai cái ly.
Lý Kinh Trọc lên tiếng: "Anh xuống dưới mua đồ ăn vặt đi, em đói rồi."
Liễu Tức Phong kinh ngạc: "Em? Ăn đồ ăn vặt?"
Lý Kinh Trọc nói: "Đột nhiên muốn ăn.
Bây giờ chắc cửa hàng siêu thị đã đóng cửa hết, nhưng dưới lầu một có máy bán hàng tự động.
Anh đi mua đi."
"Lần đầu tiên mới thấy nửa đêm em muốn ăn đồ ăn vặt." Tuy Liễu Tức Phong nói vậy, nhưng vẫn đứng lên xuống lầu mua.
Cửa vừa đóng lại, Lý Kinh Trọc lập tức lấy hộp thuốc từ trong tủ đầu giường ra, bóc thuốc uống.
Loại thuốc này một ngày uống hai lần, bắt buộc dùng liên tục trong vòng hai mươi tám ngày, một khi gián đoạn sẽ có nguy cơ mất hiệu lực.
Liễu Tức Phong mua đồ ăn vặt trở về, Lý Kinh Trọc lại không có hứng ăn uống, chỉ một lát đã dẹp hết đồ sang một bên, hắn thì tự ôm một túi kẹo sữa dâu tây ăn không ngừng.
Ăn xong mới thỏa mãn đề nghị: "Hay là mình vận động chút đi?"
Lý Kinh Trọc cương quyết: "Không làm."
Liễu Tức Phong nói: "Đi ra ngoài dạo mấy bước cũng không được?"
"Đã trễ thế này rồi, anh muốn đi đâu tản bộ?" Lý Kinh Trọc hỏi.
Liễu Tức Phong vươn tay, "Cứ đi với anh."
Lý Kinh Trọc cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình đã được xử lý, miệng vết thương cũng khép lại hoàn toàn, lúc này mới chịu nắm tay Liễu Tức Phong.
Hai người không hề kiêng dè mà nghênh ngang nắm tay đi giữa đường cái không người, từng ngọn đèn chiếu hai cái bóng sóng vai bên nhau khi dài khi ngắn.
Lý Kinh Trọc nói: "Hình như đây là lần đầu tiên em dắt tay người khác đi ngoài đường đấy."
Liễu Tức Phong gật gù: "Anh cũng là lần đầu."
Lý Kinh Trọc buồn cười: "Thôi đừng phét."
Liễu Tức Phong vẫn chống chế: "Anh nhiều tuổi rồi, nhớ không rõ chuyện trước kia nữa, cứ có cảm giác đây là lần đầu tiên."
Lý Kinh Trọc nói: "Trí nhớ của anh vẫn tốt đấy chứ, cái gì cũng quên, chỉ không quên nuôi tóc."
Liễu Tức Phong dừng chân lại, "Em muốn anh cắt tóc?"
Lý Kinh Trọc nhìn mái tóc dài kia, "Anh nỡ bỏ sao?"
"Em còn nhớ buổi tối hôm mười bốn tháng bảy không?" Liễu Tức Phong thì thầm, "Giây phút thắp sáng ngọn đèn cuối cùng, anh buông được rồi."
Lý Kinh Trọc nhớ lúc ngọn đèn hoa sen xuôi theo dòng sông trôi về hướng tây, Liễu Tức Phong đã nói một câu "Kiếp sau nhớ đầu thai vào gia đình tốt", liền không khỏi cảm khái, vong hồn mười năm không buông bỏ, hóa ra đêm đó cũng được thả đi rồi.
Nhất thời xung quanh lặng yên không một tiếng động.
"Dù sao thì, nếu em muốn anh sẽ đi cắt tóc." Liễu Tức Phong nói tiếp.
Gió đêm thổi tung mái tóc dài của hắn, dưới ngọn đèn đường được nhuộm một tầng nâu vàng sáng óng ánh.
Lý Kinh Trọc vươn tay vuốt ve một phen, nói: "Thôi đừng cắt, em tiếc.
Tóc cắt rồi có thể dài ra lại, có vài thứ trôi qua nếu cắt đi sẽ không tìm được nữa." Một lát sau, lại nói, "Anh kể một chút về cô gái kia đi."
Liễu Tức Phong hỏi: "Em muốn nghe chuyện gì? Thật ra những thứ em biết cũng gần đầy đủ rồi."
Lý Kinh Trọc nói: "Đến tên cô ấy em còn không biết."
Liễu Tức Phong đáp: "Tào Sâm Lam.
Lam có gió-núi ấy."
(*Chữ Lam 岚 ghép từ chữ núi 山 và gió 风, nghĩa là sương mù trên đỉnh núi)
Lý Kinh Trọc: "Không ngờ âm cuối lại trùng với tên em họ em."
Liễu Tức Phong mở miệng: "Nếu Sâm Lam được đổi hoàn cảnh gia đình với em gái em...!Thôi, anh nói thế chắc em cũng mất hứng.
Người trẻ tin vào năng lực bản thân, tuổi già bắt đầu tin vào hoàn cảnh."
Lý Kinh Trọc ngẫm nghĩ rồi nói: "Bây giờ em cũng bắt đầu tin vào hoàn cảnh rồi.
Ngày nhỏ hằng năm người lớn trong nhà đều đưa ba đứa nhóc chúng em đi kiểm tra sức khỏe, hai đứa em gái càng bị khám kỹ lưỡng hơn, mỗi lần đều dặn đi dặn lại chúng nó: tuy phần lớn bác sĩ đều là người tốt, nhưng ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nói thế nào nhỉ...!Nền tảng của gia đình và giáo dục là rất quan trọng, nhưng có quá nhiều người không may mắn."
"Anh cảm giác hai ngày nay em thay đổi rất nhiều." Liễu Tức Phong hơi buồn cười, "Từ Tiểu Lý biến thành lão Lý.
Từ chỗ đặt kỳ vọng vào tính năng động chủ quan của con người đã chuyển thành thấu hiểu, cảm thông sâu sắc trước những phận đời đau khổ."
Lý Kinh Trọc cũng cười: "Lão thì cứ lão đi, được bằng vai phải lứa với anh."
"Này ——" Liễu Tức Phong cười mắng, "Nói chuyện kiểu gì đấy?"
Lý Kinh Trọc nhìn con đường trước mặt, nhịn cười hạ giọng kêu: "Lão Liễu."
Liễu Tức Phong liếc Lý Kinh Trọc một cái, đột nhiên cảm thấy anh quyến rũ như sương khói trên mặt hồ đêm.
Ngón tay hắn khiêu khích vuốt ve mu bàn tay Lý Kinh Trọc, khẽ hé môi nói: "Để Lão Liễu thương em."
Vành tai Lý Kinh Trọc đỏ lên, "Anh có phải cây liễu tinh biến ra thật không thế? Suốt ngày vươn cây vươn cành đi trêu chọc người ta.
Rốt cuộc muốn dẫn em đi đâu? Phía trước còn không có đèn đường kia kìa."
Liễu Tức Phong nói: "Cứ đi theo là được, chẳng lẽ sợ anh dẫn em vào động bàn tơ sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Mùa Hè Mang Tên Em
2.
Trong Trướng Lê Nga
3.
Thiên Di - Trang Rose
4.
Em Là Mật Ngọt Của Anh
=====================================
"Biết đâu đấy."
Hai người lại đi thêm một lúc, trước mặt xuất hiện một tòa nhà cao tầng chưa thi công xong, xung quanh cũng không có người canh gác.
Liễu Tức Phong dẫn Lý Kinh Trọc đi tìm thang máy, thật ra đúng là có thang máy, chỉ là không mở điện, vì thế hai người lại cuốc bộ hơn ba mươi tầng lầu lên đến tầng cao nhất.
Lý Kinh Trọc hỏi: "Đây là đâu?"
"Cao ốc Thành Nam." Liễu Tức Phong kể, "Chiều nay anh mua cơm có nói chút chuyện với bà chủ tiệm, cháu trai bà ấy trước kia là đốc công làm việc ở đây, nhưng sau này chủ đầu tư ôm tiền chạy mất, công trình đành đắp chiếu.
Tuy là cao ốc đắp chiếu nhưng nó vẫn là nơi cao nhất ở phố huyện này."
Lý Kinh Trọc nhìn quanh bốn phía, quả nhiên tầm nhìn không vướng phải thứ gì, ánh đèn của những tòa nhà khác cách bọn họ rất xa, còn vầng trăng lại cách bọn họ rất gần.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhặt Ánh Bình Minh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhặt Ánh Bình Minh, truyện Nhặt Ánh Bình Minh , đọc truyện Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh chương mới