Liễu Tức Phong đứng ngoài cửa nghe thấy giọng ông nội Lý, không biết Lý Kinh Trọc sẽ đáp lại thế nào.
Người Trung Quốc xưa nay luôn coi việc tự do theo đuổi hạnh phúc cá nhân là một loại ích kỷ, ông lão Lý đã nói đến nước này rồi, nếu Lý Kinh Trọc không đáp ứng, chỉ sợ hôm nay đừng mong nhìn mặt người nhà.
Cơn gió nóng mùa hè thổi khiến lòng thêm bực bội, Liễu Tức Phong nhặt mấy cục đá lên ném chơi, đá nảy lên mặt ao trước nhà từng vòng tròn nho nhỏ, không ngừng kêu bụp bụp, trong nhà vẫn không có động tĩnh gì.
Kỳ thật hắn hy vọng Lý Kinh Trọc sẽ tạm thời nghe lời ông nội Lý, dù sao quan niệm người già vốn khó sửa, cứng chọi cứng không phải biện pháp tốt, vấn đề này cũng không có khả năng giải quyết trong ngày một ngày hai, về sau ngày rộng tháng dài, cứ từ từ mưa dầm thấm đất là được.
Nhưng chính hắn cũng rõ ràng, nếu Lý Kinh Trọc thật sự hứa hẹn với ông nội Lý làm kế hoãn binh, chưa chắc hắn đã không thấy thất vọng.
Lúc này, cuối cùng giọng Lý Kinh Trọc mới vang lên, vang đến gian nan như thể đang gánh vác cả một ngọn núi: "Cháu luôn cảm thấy, nếu ai cũng nói nên chọn con đường dễ đi, như vậy con đường đó chắc chắn có vài vấn đề."
Liễu Tức Phong vừa chuẩn bị ném thêm một viên đá nữa xuống ao thì khựng lại, trái tim cũng trấn định xuống.
"Con đường này chúng ta ai cũng đi đến cuối, có vấn đề gì đâu?" Ông nội Lý gõ mạnh gậy chống xuống sàn nhà, vang lên những tiếng đùng đùng trầm đục.
Kỳ thật Lý Kinh Trọc đã sớm suy nghĩ về những con đường.
Anh rất muốn nói, thế giới này vốn có rất nhiều đường để đi, vài người đi lên một trong số đó, để gia tăng cảm giác hạnh phúc sẽ lập tức thuyết phục bản thân rằng, đó là con đường tốt nhất, thênh thang nhất.
Bọn họ ca ngợi và bảo vệ con đường của mình, sẽ không tránh khỏi quay sang hạ thấp và công kích con đường của người khác, trong khi thật ra bọn họ đâu có đặt chân lên bao giờ.
Còn những con đường khác, kỳ thật ban đầu hoàn toàn không đến nỗi quá khó đi, nhưng người đi trên con đường thênh thang kia luôn muốn tôn lên hạnh phúc bản thân, thế là phải ngăn cản không cho những người đi trên đường nhỏ này hạnh phúc bằng mình, phải hạ thấp tất cả những con đường này xuống, vì thế bọn họ phá hủy, chèn ép đường của người khác, còn gây ra bao nhiêu cản trở chướng ngại, cuối cùng đường của người khác quả thực trở thành những con đường gập ghềnh xấu xí, chỉ có con đường thênh thang kia là mãi thênh thang dễ đi.
Tất cả những người đi trên con đường thênh thang đều sẽ không nói về con đường xấu xí mình đã đi, cũng sẽ không nhắc về những con đường tốt đẹp mình chưa đi.
Bọn họ ca tụng phúc đức bản thân, thương xót hoặc giận dữ khi người khác tự tìm khổ, mà không nghĩ tới những khổ sở đó cũng có một phần công lao của mình.
Những lời này, Lý Kinh Trọc từng nói sơ qua lúc ngồi với Giác Trần, với ông ta thì cái gì cũng nói được, cũng nghe được, cho dù anh có nói sai.
Nhưng anh không thể nói với ông nội mình theo kiểu như vậy, gia đình truyền thống Trung Quốc không phải nơi dễ phân rõ phải trái trắng đen, ông nội càng không phải đối tượng có thể nói lý rạch ròi.
Trong căn nhà này, trên mảnh đất này, chỉ có thể cầu tình, mà Lý Kinh Trọc cũng không quen cầu tình, bởi vì người cầu xin cần ở thế yếu, bản chất của van xin là hiếp bức.
Người với người quen thói hiếp bức nhau cũng trở thành một loại trật tự và truyền thống cần tôn trọng.
Đột nhiên Lý Kinh Trọc cảm thấy mình không quá giống đứa con của mảnh đất này.
Hay là nói, có lẽ vì anh chính là con cháu của mảnh đất này nên mới càng dễ nhận ra giằng xé mâu thuẫn giữa gốc gác nằm sâu trong lòng đất với những cành lá mọc quá cao, quá xa phía trên.
Trên ngọn cây, mọi người cao cao tại thượng thảo luận về ý chí tự do và lựa chọn cá nhân.
Mà dưới đất bùn, một ông lão đáng kính tay làm hàm nhai cả đời sẽ vì không con không cháu mà không ngẩng nổi mặt nhìn ai, ngược lại, một tên du thủ du thực chỉ cần con cháu đầy đàn lập tức sẽ biến thành đối tượng cho các hương thân phụ lão khen ngợi không thôi.
Một người, nếu được bộ gốc rễ dưới đất quê nuôi dưỡng, thì khi cành lá của anh ta vươn cao hơn xa hơn, sạch bong không nhiễm một hạt bụi nữa, còn có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, cuối cùng lại quay đầu lên án mạnh mẽ gốc gác và mảnh đất từng nuôi sống mình là hủ bại lạc hậu, như thế có phải quá vô lương tâm rồi không?
Tiếng gậy chống nện xuống đất và tiếng nói của ông nội Lý vẫn tiếp tục vang lên bên tai Lý Kinh Trọc: "Con đường này, ba ông, ông, ba mày, đều cứ thế đi lên, bọn ông không đi thì làm sao có mày?!"
Không có bọn ông thì lấy đâu ra mày?
Câu hỏi này đúng là một đòn chí mạng giết chết toàn bộ những cậu con trai cô con gái Trung Hoa không chịu nổi cái danh vô ơn bất hiếu.
Chỉ các bậc anh hào không có ý định tiếp tục sống chung một nhà hoặc không sợ chọc người lớn tức đến đột quỵ mới dám hùng hồn tuyên bố "Các người sinh con ra cũng đâu cho con lựa chọn" hoặc là "Chính cha mẹ sinh ra con thích đàn ông".
Lý Kinh Trọc thì vẫn muốn nhìn mặt người nhà, cũng không có ý định chọc giận ông nội đến đổ bệnh, cho nên chỉ có thể nói: "Kỳ thật, sở dĩ cháu được sinh ra cũng vì trong nhà này có một người không chịu đi con đường dễ đi kia." Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía bà lão Lý, "Bà nội không đi con đường đó."
Bà bội Lý bị dọa đến hai mắt ươn ướt, đứng ngẩn người không hiểu Lý Kinh Trọc đang nói gì.
"Cái gì không đi? Không đi bao giờ?" Ông nội Lý giận dữ rung rung chòm râu khi thấy Lý Kinh Trọc đã nghe không thủng lại còn bắt đầu nói nhăng nói cuội.
"Ngày nhỏ về quê ăn Tết, không dưới một lần cháu nghe ông nội kể, năm đó bàn chuyện cưới hỏi, tất cả mọi người đều ngăn không muốn bà nội gả vào nhà họ Lý, nói là nếu gả cho địa chủ thì cả đời phải chịu bị người ta chỉ điểm, không có nổi ngày tháng yên bình.
Ở cái thời đại đó, con đường kia là đường khó đi nhất, theo lý bà nội cũng không nên chọn con đường này."
"Mày ——!" Nếp nhăn trên mặt ông nội Lý run lên, "Hai chuyện này có phải là một đâu?"
Cha Lý cũng nhíu mày: "Con đang muốn nói gì thế?"
"Năm đó nhà họ Lý chỉ có bốn bức tường, nếu không đi mượn giường mượn chăn nhà người khác còn không thành hôn nổi, bây giờ chuyện đã trôi qua mấy chục năm rồi, cháu chỉ muốn hỏi một câu ——" Lý Kinh Trọc nói, "Bà nội có hối hận vì chọn con đường này không?"
Bà nội Lý không muốn khóc trước mặt mọi người, đành thở một hơi dài thật dài như muốn trút bỏ hết toàn bộ cảm xúc tích tụ trong lòng và những câu nghẹn ngào suốt mấy chục năm ra, mới nói: "Nhìn con cháu trưởng thành khỏe mạnh...!Bây giờ cuộc sống mỗi ngày lại đầy đủ như vậy...!người tham lam nhất cũng không nói được hai chữ hối hận.
Hơn nữa năm đó ông nội mày diện mạo tuấn tú, lại còn thông minh biết đánh cả bàn tính, chỉ là xuất thân không tốt.
Xuất thân lại là thứ không sửa được, ông bà chỉ đành cần mẫn hơn chăm chỉ hơn, thay đổi mỗi ngày một ít, sau này không phải nhà cửa cũng khấm khá đó sao?"
Ông lão Lý nghe xong trong lòng hơi hơi thoải mái lên, cơn giận cũng hòa hoãn xuống một ít, ông lão hiểu cuộc sống bây giờ đã là rất tốt, làm người nên thấy đủ.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhặt Ánh Bình Minh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhặt Ánh Bình Minh, truyện Nhặt Ánh Bình Minh , đọc truyện Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh full , Nhặt Ánh Bình Minh chương mới