[.......]
Biết con của mình thực sự đã không còn, cô Liễu kêu lên trong tuyệt vọng:
“ Mẹ ơi, con của con, nó …không có tội…”
Vừa nói cô vừa sờ vào chiếc bụng trống không của mình, đôi mắt cứ thể trợn ngược đầy tức tưởi:
“ Con của con, hôm qua còn đạp con kia mà.”
Người cô quặn lên trông thật khổ sở…Cái cảm giác thống khổ ấy chỉ có người làm mẹ mới thực sự hiểu được….
………………
Cơ thể yếu ớt tội nghiệp ấy của cô Liễu dường như đã không còn cầm cự nỗi nữa mà cứ thế lã đi.
Thấy con gái mình ngất đi, bà Phu hoảng loạn chạy đi tìm bác sĩ:
“ Bác sĩ…bác sĩ …bác sĩ …cứu con gái tôi với …” – Lời nói đứt quãng đầy nghẹn ngào của bà Phu.
Bác sĩ từ phòng bệnh khác vừa đi ra đã nghe bà Phu nói như vậy thì liền chạy đến phòng bệnh của cô Liễu.
Vừa tới phòng bệnh của cô, bác sĩ liền kiểm tra những yếu tố cơ bản cho cô rồi nói về phía bà Phu:
“ Cơ thể của bệnh nhân thật sự rất yếu, rồi lại bị đả kích mạnh về tinh thần nên tạm thời ngất đi.
Hãy cố gắng giữ bình tĩnh cho bệnh nhân.
Tí nữa sẽ có y tá tới truyền thêm nước cho bênh nhân.” – Bác sĩ ôn tồn giải thích cho bà Phu rồi đi ra ngoài phòng bệnh dặn dò gì đó cho cô y tá.
Bà Phu nghe xong liền cảm ơn bác sĩ rồi tiến đến chỗ con gái rồi ngồi trầm ngâm, nhìn đứa con gái tội nghiệp của mình mà bà càng thêm đau xót.
Cô Liễu đã rất vất vả mới có thể giữ đứa bé nhưng …không ngờ…ông trời vẫn muốn cướp đứa bé đi…Sự đả kích này khó có người mẹ nào có thể dễ dàng vượt qua
……
Con trai cô Liễu từ nãy giờ đứng im lặng cũng từ từ tiến lại gần để xem mẹ và bà ngoại, nhìn thấy cháu, bà Phu nhẹ nhàng kêu cậu lại ngồi lên đùi mình.
Nhìn thấy con gái và đứa cháu nhỏ của mình mà nước mắt của cứ thể chảy ra, chỉ là lần này đã không còn phát ra tiếng, tồn tại trong căn phòng lúc này chỉ là sự im lặng…
……
“ Bà Phu…bà Phu…” – Từ phía cửa vang lên tiếng gọi của ai đó.
Bà Phu bất giác quay lại để xem là ai thì hóa ra là bạn của bà Phu lúc nãy theo bà cùng đưa con gái vào bệnh viện, bà vội gạt nước mắt kêu đứa trẻ trước mặt ngồi lên ghế trông mẹ rồi bà bước những bước chân nặng nề về phía cửa.
Thấy bà Phu vừa tiến tới, người trước mặt đã vội tiến tới nắm tay bà Phu rồi chạy về phía ghế gần đó:
“ Lúc nãy (tiếng thở) …khi nghe bác sĩ (tiếng thở)…nói trong bã thuốc của con bà có cái gì hồng hương hồng hoàng gì đó thì tôi liền chạy đến tiệm thuốc mà bà mua để nói cho ra lẽ…” – Người đàn bà trước mặt vừa nói vừa thở không ra hơi.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn, truyện Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn , đọc truyện Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn full , Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn full , Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn chương mới