[..........]
Tiếng hú của xe cấp cứu đưa bà Phu trở về thực tại.
Hóa ra đi từ nãy tới giờ thì cũng đã quay lại về bệnh viện, nhưng chắc tại trong tâm trí của bà Phu lúc này chỉ đang bị lấp đầy bởi những suy nghĩ ngổn ngang nên bà có chút bất thần…………
………..
Cô Liễu từ đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, đây là lần thứ hai cô y tá bước vào phòng thay bình truyền.
…….
Cánh cửa phòng bệnh kêu lên tiếng rồi nhẹ nhàng đóng lại, vừa thấy bóng của bà Phu, cậu bé từ nãy giờ ngồi im liền nhanh chóng chạy tới ôm lấy chân của bà.
Giờ này cũng là quá trưa, đứa bé chắc là đói rồi nên bà Phu liền quay sang nói:
“ Bà dẫn thằng bé đi ăn giúp tôi nhé, tôi đưa bà một ít tiền, trưa bà cũng chưa ăn….”
“ Cái bà già này, tiền đấy bà cứ giữ lấy, cháu bà thì cũng là cháu tôi; Hoằng, đi con, bà dẫn con đi ăn với bà nha” – bà Nghiêm nắm tay Trịnh Hoằng rồi đáp lại.
Biết bạn của mình xưa giờ đều như vậy, năn nỉ cỡ nào cũng không nhận nên bà cũng chỉ đành cất lại vào túi:
“ Cảm ơn bà.”
Vừa ra tới cửa thì bà Nghiêm quay lại:
“ Mà bà không ăn à? Tôi ăn rồi tôi mua đồ ăn cho bà nha…” – Bà Nghiêm nói với bà Phu.
“ Tôi ở lại với Liễu, tôi cũng không đói nên bà cũng đừng mua cho tôi làm gì…Hai người cứ ăn cho no đi.” – Bà Phu đáp lại.
……………….
Cô y tá bên này thì cũng vừa truyền nước cho cô Liễu xong nên liền thu dọn dụng cụ rồi tiến ra ngoài.
Bà Phu thấy con gái vẫn cứ nằm bất động như vậy thì liền sốt ruột hỏi cô y tá:
“ Cô ơi, con tôi bị vầy có nhanh chóng tỉnh lại không cô?”
“ Sức khỏe của cô ấy còn yếu lắm ạ.
Không vội vàng được.
Cháu vừa truyền bình thứ hai cho chị, bác cứ bình tĩnh nhé.” – Cô y tá lễ phép đáp lại.
Nghe vậy thì bà cũng chỉ biết rũ mắt xuống rồi nói lời cảm ơn với cô y tá…..
Tiếng cánh cửa vừa đóng lại thì bà Phu dần dần cũng không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình, bà nhẹ nhàng nắm tay con gái mà nước mắt cứ thế chảy ra:
“ Con...!à….con phải mau tỉnh lại…mẹ và Hoằng cần con…Mẹ…thương con quá…mà không biết phải làm sao ….Mẹ đúng là bất tài mà…Mẹ….” – Tiếng nấc làm cho câu nói của bà không được hoàn chỉnh.
“ Là người mẹ này…vô dụng…bất tài…không bảo vệ được con…mẹ thật sự đáng chết mà.” – Bà Phu cứ thế nói với cô Liễu đang nằm yên bất động trước mặt.
…………………
Mọi sự tập trung của bà Phu đều dồn vào cô Liễu nên mọi sự xung quanh bà dường như không có một chút để tâm.
Bỗng từ phía cửa, có một người đàn ông khẽ khàng mở cửa tiến vào trong:
“ Mẹ…mẹ…” – Người đàn ông cất tiếng gọi bà Phu.
Phải gọi được một lúc thì bà Phu dường như mới chú ý đến người đối diện, vừa nhìn thấy người ông, bà liền vội vàng gạt đi nước mắt, cất giọng lạnh lẽo mà hướng về người đó:
“ Cậu đến đây để làm gì?”
“ Mẹ…con…” – Trịnh Phong lắp bắp.
“ Cậu đừng gọi tôi là mẹ.
Mời cậu đi ra khỏi đây, con tôi cần nghỉ ngơi.” – Bà lạnh lùng đáp lại.
“ Mẹ…con…của chúng con…” – Trịnh Phong run rẩy đáp lại.
“ Tôi yêu cầu cậu ra ngoài.
Nếu như cậu không nghe theo thì đừng hòng tôi nói một câu một chứ với cậu.” – Bà Phu tức giận đáp lại.
Bà chỉ sợ cô Liễu bất chợt tỉnh dậy thì lại không hay.
Nghe thấy vậy, người đàn ông liền nhanh chóng làm theo.
Khi bà Phu vừa rời khỏi giường thì cô Liễu cũng vừa lúc tỉnh dậy, trong cơn mê man cô mỏi mệt không kịp nói gì thì chỉ thấy mẹ bước ra cùng với người đàn ông nào đó.
Thấy mẹ đang nói gì đó với người đối diện, cô chỉ đành nằm im nghe xem mẹ nói gì.
Bước ra tới cửa Bà Phu liền tức giận gằn giọng với Trịnh Phong:
“ Cậu không cần đứng đây giả nhân giả nghĩa.
Nước mắt của cậu thì như nước ở dưới cống thôi.
Hôi thối, bẩn thỉu.
Con của con Liễu đã mất rồi.
Quá đúng với tâm nguyện của cậu còn gì.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn, truyện Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn , đọc truyện Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn full , Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn full , Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn chương mới