CHƯƠNG 12
Edit: Lemon
Beta: Claret
Bùi Cữu dù sao cũng là Sở Vương, đất Sở bao la, người tài ba xuất hiện lớp lớp, trong phủ hắn có không ít kỳ nhân dị sĩ, tìm một đại phu có thể diệu thủ hồi xuân đối với hắn mà nói không phải chuyện gì khó.
Ba ngày sau, Ngưng Nhi ở trên xe ngựa ngủ đến chảy nước miếng, cả người không có hình tượng gì ôm cánh tay Bùi Cữu rầm rì nói mớ.
Bùi Cữu điểm giữa mày nàng: “Tới rồi, dậy.”
Ngưng Nhi hoang mang mở mắt: “Tới rồi? Tới đâu?”
Bùi Cữu nhìn nàng bộ dáng si ngốc, cũng không có cách nào với nàng: “Tới Sở Vương phủ rồi.”
Ngưng Nhi nhảy từ trên xe ngựa xuống: “Phủ của ngươi? Mang ta tới đây làm gì? A, không phải là muốn đón ta vào phủ làm nữ chủ nhân đó chứ?”
Bùi Cữu cũng theo nàng xuống xe, lạnh giọng nói: “Người si nói mộng.”
Quản gia vốn muốn duỗi tay đỡ cô nương xuống xe, lại thấy cô nương này tùy tiện nhảy xuống, không có một chút bộ dáng tiểu thư khuê các, lời thốt ra cũng là……cực kỳ mặt dày vô sỉ.
Chưa từng có nữ nhân nào dám làm càn trước mặt Sở Vương điện hạ như vậy.
Cho dù là đương kim Hình thái hậu hận Sở Vương thấu xương, nhưng lúc gặp mặt cũng phải bày ra gương mặt tươi cười.
Hổ xuống đồng bằng, dù sao vẫn là hổ.
Bùi Cữu liếc nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức nói: “Nguyên cô nương, chúng ta đã chuẩn bị thức ăn lót dạ cho ngài rồi.”
Ngưng Nhi “Ừ” một tiếng: “Được.”
Quản gia sống hơn 50 tuổi, theo Bùi Cữu gần mười năm, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Vị cô nương trước mắt này quá mức xinh đẹp, giống như họa thủy, tính tình điện hạ cùng vị cô nương này cũng không hợp.
Ngưng Nhi vào phòng, ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ, trên bàn đặt một hồ lô ngọc phát ra ánh sáng màu xanh, điêu khắc tinh xảo, mỏng như giấy, một bên đặt ly ngọc, Ngưng Nhi cầm hồ lô ngọc rót trà vào ly ngọc, kết quả rót không ra, trong hồ vốn không có nước trà.
Thị nữ tiến vào đưa điểm tâm thấy vậy lập tức nói: “Cô nương, hồ lô ngọc này……”
Nàng ta vốn định nói “Hồ lô ngọc giá trị liên thành, không thể chạm vào”, một ánh mắt lạnh lẽo phóng tới, thị nữ bị Sở Vương dọa cho hoảng sợ, lập tức sửa miệng: “Cô nương, đây là bánh phù dung, mời ngài nếm thử.”
Ngưng Nhi ném hồ lô ngọc sang một bên, cầm bánh phù dung ăn.
Nàng ngửi ngửi, thơm ngào ngạt.
Ngưng Nhi vẫy vẫy tay với Bùi Cữu: “Bùi đại ca, huynh cũng ăn đi.”
Bùi Cữu nói: “Ta không ăn đồ ngọt.”
Ngưng Nhi cầm một khối, một hai muốn nhét vào miệng Bùi Cữu, Bùi Cữu nhéo cổ tay nàng: “Không được vô cớ gây rối.”
Thị nữ nhìn cũng không dám, cúi đầu đứng một bên.
Ngưng Nhi nói: “Bùi đại ca, ta không thích ăn bánh phù dung.”
Bùi Cữu nói: “Đổi món khác.”
Thị nữ nhanh chóng lui ra ngoài, nửa khắc sau đi vào lần nữa, thị nữ bưng một chén cháo tổ yến.
Ngưng Nhi bóp mũi ghét bỏ tổ yến không đủ sạch sẽ.
Bùi Cữu nhìn thoáng qua, trắng nõn sạch sẽ, chỗ nào không sạch sẽ chứ, tiểu cô nương này đúng là nhiều tật xấu.
Hắn nói: “Giữa trưa không ăn cơm, đừng ép ta rót vào miệng ngươi.”
Ngưng Nhi mếu máo, ngoan ngoãn uống hết nửa chén.
Uống xong nàng tiếp tục ngồi trên giường chơi, trong phòng bài trí cực kỳ lịch sự tao nhã, tùy tiện giơ tay cũng lấy được một món, cho dù là cây quạt, ngọc bội, hay là bình ngọc, khắc gỗ, đều được làm vô cùng tinh xảo.
Nàng chơi đến mệt, quay đầu dần dần ngủ thiếp đi.
Bùi Cữu đi tới, lấy đi quân cờ bằng ngọc nàng nắm trong tay.
Hắn tùy tay cầm một cái gối mềm, đặt Ngưng Nhi trên giường để nàng nằm thẳng.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nhân, truyện Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nhân , đọc truyện Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nhân full , Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nhân full , Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nhân chương mới