Ngày 23 tháng 10 năm 2016
Cuối tuần đến nhà anh.
Anh đang nói chuyện với Ngọc Ánh, thấy tôi đến anh cũng chỉ gật đầu với tôi.
Tôi ngồi sô pha rất lâu, nghe không hiểu chuyện kinh doanh giữa anh và Ngọc Ánh, không thể chen vào câu nào.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Ngọc Ánh luôn tìm được đề tài chung với anh.
Còn tôi, từ đầu đến cuối chỉ ngồi gọt hoa quả.
Một cảm giác tủi thân trào lên trong lòng.
Nhật Minh của tôi, từ lúc nào đã coi tôi như người vô hình bên cạnh anh như thế?
Ngày còn ở cùng anh, cuối tuần chúng tôi ngồi bên nhau xem tivi, dù không có chương trình gì hay.
Anh bê đĩa hoa quả đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Kiều Kiều, em thích ăn nho không?”
“Có chứ, nho ngon mà.”
Tôi nhìn anh cười, nhìn anh lấy từ đĩa quả nho to nhất, nhìn anh thản nhiên ăn nó.
“Ừm, đúng là ngon thật.”
Biết anh đang trêu chọc mình, tôi ném gối ôm trên sô pha vào người anh.
Anh bật cười lớn.
Thấy tôi giận dỗi quay mặt đi, anh từ phía sau ôm lấy tôi, hôn lên má tôi, một tay với lấy quả nho đưa đến bên miệng tôi.
Tôi tức giận cắn cả ngón tay anh.
Anh chỉ cười: “Con cún tham ăn.”
Tôi lại cắn tay anh thêm cái nữa.
* * *
Ký ức giống như một cơn gió, đã đi qua rồi nhưng có thể thổi đến bất cứ lúc nào.
Những năm tháng bên anh vĩnh viễn là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong ký ức của tôi.
Chờ tới lúc Ngọc Ánh về để nói chuyện với anh, nhưng anh lại lên trên tầng, bỏ lại tôi với câu nói:
“Nguyệt Anh sắp về rồi, em ngồi chờ nó một lúc.”
Tôi đứng lên với theo anh.
“Anh à, chúng ta…”
“Kiều Kiều, đã không còn ‘chúng ta’ nữa rồi.”
Sau đó anh bước lên cầu thang.
Đã bao lâu không nghe thấy anh gọi Kiều Kiều nữa nhỉ? Hình như đã từ rất lâu, rất lâu về trước rồi.
Lâu đến nỗi tôi cảm thấy như đã trải qua một đời.
Phải rồi, từ ngày anh nói câu chia tay, giữa tôi và anh đã không còn tồn tại hai từ ‘chúng ta’.
Suy nghĩ chúng tôi sẽ trở lại như lúc đầu chỉ là vọng tưởng của riêng mình tôi.
Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ còn là một nữ phụ mờ nhạt trong cuộc đời của anh.
* * *
Trời mưa ngày càng to, tôi không biết mình đã ra về trong tâm trạng như thế nào.
Đầu óc trống rỗng, tôi chỉ muốn trở về và ngủ một giấc.
Hy vọng rằng sau khi tỉnh dậy, mọi thứ đã qua chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ, và anh vẫn còn bên tôi như ngày nào.
Chỗ tôi đang mưa, chỗ anh cũng đang mưa.
Lúc này, chúng tôi đang sống cùng dưới một bầu trời, nhưng khoảng cách giữa hai chúng tôi đã không còn chỉ cần đưa tay ra là chạm tới.
Ngày 26 tháng 10 năm 2016
Sức khỏe tôi vẫn luôn tốt, nhưng một khi đã ốm thì rất lâu khỏi hẳn.
Bởi thế mà mỗi khi tôi thấy mệt, anh đều cực kì lo lắng.
Hôm ấy là cuối tuần, anh ngồi trên sô pha xem tài liệu, còn tôi nằm gối đầu lên đùi anh.
Tôi từng hỏi anh:
“Em xem ti vi lúc anh làm việc thế này, anh có thấy bị làm phiền không?”
“Đừng lo, em ở cạnh sẽ khiến anh tập trung hơn.”
“Tại sao vậy?”
“Vì anh sẽ không phải phân tâm nhớ tới em.”
Anh chuyên chú đọc tài liệu, dù tôi có làm gì cũng không ảnh hưởng đến anh.
Tay anh thỉnh thoảng đưa ra cuốn lấy lọn tóc tôi, có lúc lại nắm lấy tay tôi vuốt ve.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Ký Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Ký Cho Anh, truyện Nhật Ký Cho Anh , đọc truyện Nhật Ký Cho Anh full , Nhật Ký Cho Anh full , Nhật Ký Cho Anh chương mới