Ngày 8 tháng 1 năm 2017
Sau nhiều ngày vui chơi ở Singapore chúng tôi đáp chuyến bay trở về Việt Nam.
Đến sân bay Nội Bài ở Hà Nội, Dương Gia Huy và Đặng Hữu Thanh tạm biệt chúng tôi để đi thăm họ hàng.
Tôi và Nhật Minh trở về Hải Phòng.
Bố mẹ hai bên đều đang ở nhà Nhật Minh.
Lúc tôi vào nhà nhìn một bàn đầy đủ mọi người chợt cảm thấy giống như hai bên gia đình đang bàn chuyện hôn nhân của hai người vậy.
Mọi người đều hai mắt sáng ngời, nhìn anh nắm tay tôi bước vào nhà.
Tôi rút tay về mấy lần mà không được, anh càng nắm chặt hơn.
Tôi sẽ ngại ngùng có được không.
Tôi còn chưa luyện được trình độ tình tứ dưới con mắt của mọi người như anh.
Nhìn xem, mới trở lại yêu đương được vài ngày là anh đã dở thói bá đạo với tôi rồi.
Nguyệt Anh kéo tôi lên phòng nói chuyện, để mặc Nhật Minh đối phó với lời hỏi han của mọi người trong nhà.
Vừa vào phòng Nguyệt Anh ngay lâp tức tra khảo:
“Mau kể cho tớ, anh trai đến chỗ cậu nói những gì vậy?”
“Cậu bày trò để anh ấy đến mà, sao lại không biết chuyện này?”
Tôi liếc mắt nhìn Nguyệt Anh.
Đừng tưởng tôi không biết chuyện cô nàng bày ra.
Cái gì mà tôi đi chơi riêng với Gia Huy? Cô nàng rõ ràng biết thừa tôi đi chụp ảnh cưới cho anh ấy.
“Tớ chẳng phải là đang giúp cậu đó ư? Anh trai tớ là một tên đại ngốc, không cảm thấy nguy cơ sẽ không biết trân trọng.
Tớ cũng đâu có nói dối, chỉ là không nói hết sự thật thôi.
Cậu không biết đâu, lúc nghe tin cậu đi chơi riêng với Gia Huy, anh trai tớ ngay lập tức nhảy dựng lên đòi tớ cho địa chỉ phòng khách sạn của cậu đấy.”
Nói về độ tinh quái thì đúng là không ai qua được Nguyệt Anh.
Nhưng phải cảm ơn cô nàng thật nhiều.
Nếu không có cô ấy bày trò thì có lẽ tôi và Nhật Minh sẽ không thể quay lại với nhau sớm như vậy.
“Nguyệt Anh, lúc đó tớ cảm thấy như đang mơ vậy.
Một phút trước còn đau khổ cho rằng đời này tớ và anh ấy kết thúc rồi.
Tớ đã từng hy vọng rất nhiều lần anh ấy sẽ đến nói rằng tất cả đều chỉ là anh đang giỡn với tớ thôi, rồi chúng tớ sẽ lại ở bên nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Quãng thời gian xa cách anh, thật sự như một giấc chiêm bao, giật mình tỉnh lại, bên cạnh tôi ngoài cô đơn vẫn chỉ là cô đơn.
Nguyệt Anh cầm lấy tay tôi, không tiếng động an ủi.
Tôi cười khẽ một tiếng, đều đã qua cả rồi.
“Không ngờ, có một ngày, anh ấy thật sự đến trước mặt tớ, ngay giữa đất Singapore xa lạ, nói rằng anh ấy còn yêu tớ, nói rằng anh ấy sẽ dùng quãng đời còn lại đền bù cho tớ.”
Nguyệt Anh cũng cười.
“Người anh trai ngốc này của tớ, chỉ vì quá yêu cậu nên mới đẩy cậu ra xa.
Có lẽ anh ấy sợ quá khứ của anh ấy làm ảnh hưởng đến cậu.”
“Tớ biết.
Yêu nhau bốn năm, tớ không tin anh ấy có thể quên đi nhanh chóng.
Tớ cũng biết anh ấy vì thấy tự ti rằng mình đã từng ngồi tù nên không muốn quay lại với tớ.
Tớ hiểu cho anh ấy, nhưng không thể đồng tình.
Nếu tình yêu của anh ấy không đủ để vượt qua mặc cảm tự ti, vậy tớ có cố gắng hơn nữa lại có ích gì.”
Nguyệt Anh giống như không nghĩ tôi sẽ nói vậy, bất ngờ một lúc mới ôm chầm lấy tôi thay đổi câu chuyện.
“Dù thế nào hai người cũng đã quay lại với nhau rồi.
Kiều Kiều, bao giờ thì cậu mới chính thức trở thành chị dâu của tớ vậy?”
“Cậu và Lâm Phong yêu nhau lâu như vậy còn chưa vội mà đã vội chuyện của tớ rồi à.
Muốn tớ kết hôn với anh cậu thì còn lâu lắm, ai bảo anh ấy bắt tớ đợi lâu như vậy.”
Nguyệt Anh thả người tôi ra, ngồi ngay ngắn trên giường.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Ký Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Ký Cho Anh, truyện Nhật Ký Cho Anh , đọc truyện Nhật Ký Cho Anh full , Nhật Ký Cho Anh full , Nhật Ký Cho Anh chương mới