Sau khi La Nghi Ninh trở lại nhà giữa, ngồi yên ở đàng kia suy nghĩ thật lâu.
Đèn còn chưa tắt, ánh đèn lay động, chiếu vào giấy trên cửa sổ thật sự phóng đại.
Bảo ca nhi dang tay chân ngủ thật say ở trong lòng mẫu thân, ngủ rất ngon. La Nghi Ninh thật lâu không có buồn ngủ.
- "Phu nhân, nước nóng nấu cho ngài đã bị lạnh ba lần, ngài nên rửa mặt đi ngủ đi."
Trân Châu ôn nhu nói. Hai ma ma đã cáo lão hồi hương, trong phòng Nghi Ninh cũng chỉ có Trân Châu dám nói với nàng như vậy, Đồi Mồi là không dám.
Nghi Ninh ừ, hỏi Trân Châu:
- "Đình ca nhi ngủ rồi sao?"
- "Thế Tử gia cùng Ngọc tiểu thiếu gia rất có duyên, giờ phút này chỉ sợ còn đang chơi."
Trân Châu lại bảo bà tử đi pha nước ấm đến.
Bên ngoài nhà chính lại vang lên âm thanh ồn ào của hài tử, nha đầu tiến vào thông truyền:
- "Phu nhân, thế tử gia cùng Ngọc tiểu thiếu gia đi lại đây gặp ngài."
Trân Châu liền cười:
- "Ngài xem, vừa nhắc tới đã tới rồi."
Nàng tuổi trẻ khuôn mặt ở dưới ánh đèn đặc biệt nhu hòa.
La Nghi Ninh kêu hai người vào, Ngọc nhi đặc biệt câu nệ đứng ở cửa chờ hắn, Ngụy Đình cũng không để ý, nhanh như chớp chạy vào. Nếu không phải thấy tiểu cháu ngoại trai ngủ ở trong lòng tỷ tỷ, nhất định muốn chui vào.
La Nghi Ninh thấy Ngọc nhi câu nệ, nên bảo Đồi Mồi dẫn hắn đi gian Đông Thứ uống nước quả lê.
- "Sao đệ đến vệ sở luyện tập hai năm vẫn là tính tình dính người như vậy. Vẫn là dán vào tỷ... Trong nhà sống với mẫu thân có được không? Hiện tại đệ không khó xử nàng ta chứ. Nàng về sau cả đời đều là mẫu thân của đệ, đệ đối với nàng phải cung kính, biết không?"
Ngụy Đình thẹn thùng, hắn ở quân - doanh Vệ sở mới không phải như vậy đâu! Sư phụ phạt hắn đứng, hé răng hắn cũng sẽ không, mỗi ngày phải cưỡi ngựa, bắn tên cùng ngồi bước, cho tới bây giờ hắn cũng không oán trách. Nhưng khi nhìn thấy tỷ tỷ giống như là thấy được mẫu thân về, không muốn xa rời, liền nghĩ thống thống khoái khoái vùi ở trong lòng nàng.
Hắn lui về sau mấy bước, chắp tay sau lưng nói:
- "Hoàn hảo, đệ không khó xử nàng... Nàng, người này ở lâu cũng rất tốt!"
- "Vậy thì tốt!."
La Nghi Ninh vẫn là không bỏ xuống được chuyện phủ Anh quốc công, nghe vậy thả lỏng nở nụ cười,
- "Mấy ngày nay tỷ không thể trở về, chờ thêm vài ngày sẽ lại trở về thăm tổ mẫu các nàng… Phụ thân năm nay mừng năm mới không trở lại sao?"
- "Hoàng thượng không dám để cho phụ thân trở về, nếu không biên cảnh liền trống không."
Ngụy Đình ngồi vào bên cạnh nàng nói, hắn tuổi còn nhỏ, đã có cân nhắc của người lớn.
La Nghi Ninh lại e hèm, không biết vì sao trong lòng nàng luôn thực không yên. Ngón tay dài nhỏ của nàng vỗ về tóc máu mềm mại của Bảo ca nhi, nhẹ giọng nói:
- "Đình ca nhi, đệ xem Bảo ca nhi chơi được không?"
Thời điểm Bảo ca nhi ngủ thực nhu thuận, ăn đến cái bụng nhỏ mập mạp phập phồng. Trên cổ chân lộ ra cái kiềng chân vàng nhỏ, theo chân nhỏ của nó động đậy.
Ngụy Đình nhìn nửa ngày, hạ mình nói:
- "Bình thường chơi cũng vui đi!"
La Nghi Ninh nghe xong liền cười. Sau đó nàng nói:
- "Hắn là tiểu cháu ngoại trai của đệ, còn nhỏ như vậy đấy, không biết phải thêm bao nhiêu năm bộ dạng mới lớn lên. Đình ca nhi chúng ta về sau là Anh quốc công, làm đại tướng quân. Đệ bảo hộ nó lớn lên, được không?"
Ngụy Đình đương nhiên sẽ không cô phụ tín nhiệm của tỷ tỷ, nhưng sự tình vỗ ngực cam đoan này hắn làm không được, hắn chỉ có thể nói:
- "Tỷ yên tâm, đệ có thịt ăn, tiểu tử này sẽ có canh uống!"
Nha đầu trong phòng đều cười, sợ ầm ỹ tiểu thiếu gia ngủ, khóe miệng đều mím lại thật sự vất vả.
Hắn nơi nào học được nói như vậy! La Nghi Ninh cũng cười:
- "Được rồi, đừng đùa nữa, lúc này nên ngủ!"
Ngụy Đình đáp ứng, lại nhanh như chớp đi tìm Ngọc nhi. La Nghi Ninh chờ hắn đi xong, mới tìm bà tử vào thản nhiên phân phó:
- "Chuẩn bị cho ta đại trang phục, sáng mai cần dùng."
Vài bà tử nhất tề cúi người đi xuống, suốt đêm chuẩn bị đại trang phục. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Sáng sớm La Nghi Ninh liền thức dậy rửa mặt chải đầu xong xuôi, Bảo ca nhi còn chưa có thức dậy, Nghi Ninh hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nhũ mẫu ôm nó đi đến phòng kế bên ngủ, miễn cho làm ầm ỹ đến nó.
Đồi Mồi búi cho nàng Đọa mã kế*, đeo trọn bộ trang sức, trong một tầng ngoài một tầng y phục cáo mệnh. Bởi vì chiếu chỉ phong cáo mệnh nàng còn chưa có lấy tới tay, phỏng chừng là ở chỗ La Thận Viễn, ước chừng chính là chính tam phẩm cáo mệnh, trang phục là đã chuẩn bị. Chính là mặc vào so với y phục bình thường rườm rà hơn nhiều.
Đọa Mã kế
Chờ một chút Nghi Ninh nhìn chính mình phú quý trang trọng trong kính, cơ hồ không nhận ra mình.
Hóa ra nàng cũng có thể thành thục ổn trọng như vậy sao?
Chờ lúc nàng đi ra, trên bầu trời còn có mấy vì sao, trên đường tuyết cũng chưa quét. Đạo Diễn đã chấp tay sau lưng đứng ở ảnh bích chờ nàng.
Nhìn thấy nàng trang dung quý khí, Đạo Diễn thản nhiên nói:
- "Bần đạo đã chờ phu nhân hai khắc."
Hắn phải tu tập sớm, bởi vậy thức dậy rất sớm, khổ tu mà thôi.
- "Lên xe nói nữa đi..."
La Nghi Ninh dẫn đầu lên xe ngựa, Đạo Diễn tùy theo tiến vào.
Sau khi lên xe ngựa Đạo Diễn đưa cho nàng một ít danh thiếp, cáo mệnh phu nhân có thể dùng. Còn có thủ dụ của hoàng hậu, không có cái này cũng không vào hậu cung được.
La Nghi Ninh vốn định cùng với Từ thị tiến cung, nàng đại biểu phủ Anh quốc công. Đạo Diễn thân là ngoại nam không vào được cung Cảnh Nhân, hắn như trước là ngồi xếp bằng, không biết có cái chủ ý gì tiến cung. Hắn nhắm mắt nửa ngày, mới nói:
- "Hôm nay cung yến, hoàng hậu có khả năng sẽ hành động khác thường. Phu nhân chỉ cần chú ý người lui tới bên cạnh hoàng hậu là được, như có chuyện đột phát, chúng ta cũng có cái chuẩn bị."
La Nghi Ninh nghe đến đó nở nụ cười:
- "Đại sư, ta còn có chút nghi vấn!."
- "Phu nhân nói." Đạo Diễn không nửa câu vô nghĩa, chậm rãi mở to mắt.
- "Như chính là nghĩ lấy ta đến giám thị hoàng hậu nương nương, kỳ thật Triệu tiệp dư không thể làm sao? Phần đông mệnh phụ, mang cái nha đầu tiến điện cũng là có, lấy thủ đoạn của đại sư thu mua một nha đầu hẳn là không khó. Vì sao nhất định phải là ta đi?"
La Nghi Ninh cũng chậm rì rì nói,
- "Đại sư mưu đồ cái gì? Nếu muốn giết ta như lời nói thật sự không cần hao tốn khổ tâm như vậy!."
Đạo Diễn nghe xong lời của nàng lại nở nụ cười:
- "Ta chưa từng nghĩ tới muốn giết phu nhân —— bất quá phu nhân đã hỏi, ta cũng không ngại nói với phu nhân. Ta đích xác có kế hoạch ở phía sau, nhưng không thể hiện tại liền nói với phu nhân, phu nhân chờ ở bên người hoàng hậu tự nhiên có người nói cho phu nhân kế tiếp sẽ làm gì? Tất cả cái này đều là vì La Thận Viễn, nếu như hoàng hậu thành công, La Thận Viễn ngày sau phỏng chừng cũng không có đường sống. Phu nhân đổi ý có thể không đi."
- "Không có đổi ý." La Nghi Ninh nhẹ nhàng thở dài.
Đạo Diễn có hại nàng hay không nàng không biết, nhưng khẳng định hắn sẽ không hại La Thận Viễn.
La Nghi Ninh trong lòng nghĩ chuyện hoàng hậu bên kia, cũng không nói chuyện với Đạo Diễn.
Xe ngựa chạy ra Tân Kiều Phố Nhỏ, La Nghi Ninh vén màn nhìn bên ngoài, trên đường nơi nơi treo đèn lồng, cửa hàng đều còn chưa có mở, binh mã tư tới lui so với trước đây nhiều hơn một nửa.
Đợi đến thẳng trung tâm ngoài cửa Mặt Trời mới lên cao, nắng sớm mờ mờ, rất nhiều xe ngựa đã đến, tại lúc này La Nghi Ninh cùng Đạo Diễn phân ra. Đạo Diễn đưa cho nàng một nha đầu diện mạo thanh tú, trầm mặc ít lời, nói nàng dùng nha đầu này để truyền tin.
Hôm qua nàng đã phái người đi nói với Từ thị tiến cung cùng nàng, nay Từ thị đang ở cửa cung chờ nàng.
Từ thị mặc chính nhất phẩm cáo mệnh, cười khanh khách kéo tay nàng:
- "Sao không thấy Các lão?"
- "Hắn đã đến trước một bước, hiện tại hẳn là ở Thái Hòa Điện rồi."
La Nghi Ninh cũng là cười, hai người dắt tay nhau vào cửa cung. Mệnh phụ đều phải hạ kiệu ở trong này, từ đường nhỏ đi tới Khôn Trữ cung của hoàng hậu.
Bất quá lúc này hoàng hậu còn đang gặp mấy vị công chúa, chư vị phu nhân đi tới trước Thiên điện uống trà, không được gặp hoàng hậu nương nương.
Tại cửa có một cung nữ đứng, sau khi nhìn thấy Từ thị bước về phía trước một bước, cúi người hỏi:
- "Phu nhân là phu nhân Anh quốc công à?"
Vị này là cung nữ của Triệu Minh Châu, đã ở chỗ này chờ Từ thị đã lâu, muốn dẫn nàng đi gặp Triệu Minh Châu.
Nghi Ninh đã vài năm không thấy qua Triệu Minh Châu, cũng rất hiếu kỳ nàng ta hiện tại như thế nào, đi cùng Từ thị tới cung Triệu Minh Châu ở.
Triệu Minh Châu ở tại Hi Phúc cung gồm có ba sân, nhà giữa có năm gian, có sàn gỗ bóng loáng, đốt địa long huân hương. Triệu Minh Châu tà tà dựa vào gối dựa, nhắm mắt để cho cung nữ bóp đầu cho nàng. Nghe nói Anh quốc công phu nhân cùng La tam phu nhân đã tới, mới liền ngồi dậy mời vào.
Nghi Ninh liền thấy nàng mặc bộ đồ toàn là tơ vàng, mang vài cái vòng ngọc đinh đinh đang đang, trâm cài mẫu đơn, cũng là châu ngọc đầy đầu. So với trước kia đẫy đà hơn một chút, liền biết nàng sống rất khá.
Triệu Minh Châu lôi kéo tay nàng ngồi xuống, sai cung nữ đi chuẩn bị chút điểm tâm, cười nói:
- "Thế nào? Hiện tại muội đã là Các lão phu nhân. Thời điểm phong muội cáo mệnh, tỷ có mặt tại đó, hoàng thượng nói phong muội cái phụ tam phẩm. Tỷ ở bên nghe xong liền đề nghị hoàng thượng cho muội là chính tam phẩm."
- "Có thể thấy được tỷ ở trong cung sống rất tốt!" La Nghi Ninh cười nói, nắm tay nàng nhìn kỹ, ngón tay ngọc thon thon, nửa điểm vết chai đều không có!
Nghe nói hoàng thượng sủng nàng, gần đây vinh sủng lại thịnh, sắp qua khỏi Đổng phi rồi.
Triệu Minh Châu nói:
- "Hầu hạ hoàng thượng vài năm xem như cũng biết chút tính tình, hoàng thượng chính là thích người không thông minh."
Nàng hơi hơi nhún vai,
- "Tỷ cũng không dễ dàng, trong cung rất nhiều người so với tỷ vị phần cao hơn. Cho nên luôn luôn không dám có thai, miễn cho càng bị người ghen ghét, sau khi thừa sủng phải vụng trộm uống thuốc tránh thai."
- "Hoàng thượng không nói cái gì sao?"
La Nghi Ninh không nghĩ tới nàng còn phải tính kế như vậy.
- "Trong lòng hắn minh bạch đấy, nhưng không nói ra thôi."
Thanh âm Triệu Minh Châu khẽ thấp xuống,
- "Bất quá tỷ hiện tại rất thống khoái, lại bởi vậy La các lão đặt mua điền sản cho hai ca ca kia của tỷ, trong nhà sống cũng phú quý. Tỷ không trông cậy vào bọn họ làm quan —— miễn cho về sau bọn họ lại chọc ra cái yêu thiêu thân gì cho tỷ."
Triệu Minh Châu so với trước kia còn mi phi sắc vũ hơn, nàng chính là thích sống qua những ngày xa xỉ như vậy!.
- "Thuốc tránh thai chung quy sẽ thương tổn thân thể, sợ về sau chính là muốn có cũng đều sẽ không có!."
La Nghi Ninh cũng vì nàng suy nghĩ vài phần, phi tần hậu cung này, không có một hài tử bên người, ngày sau lớn tuổi sắc đẹp suy tàn sẽ rất gian nan. Nàng thấp giọng nói:
- "...Tiệp dư dù sao cũng phải tính toán về sau cho mình đó!."
Triệu Minh Châu cười nói:
- "Về sau rồi nói sau! Khó được gặp muội, nơi này của tỷ thứ tốt rất nhiều, chuyển một ít trở về cho muội. Ngay cả trong nhà muội có Các lão ở đó đồ vật cũng không thiếu, mấy cái này cũng là một phen tâm ý của tỷ."
Ba người ở chỗ Triệu Minh Châu uống trà một lát, Hoàng hậu nương nương bên kia mới truyền lời nói có thể đi qua. Triệu Minh Châu cùng hai người đi Khôn Trữ cung, quỳ lạy hành đại lễ với hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng, ánh mắt đảo qua để lại trên người La Nghi Ninh. Sau đó ánh mắt híp lại, ngón tay dài nhỏ xiết chặt viên châu trên chén trà.
- "Đúng là La tam phu nhân, đứng dậy đi."
Người này thế nhưng sẽ xuất hiện tại nơi này! Chu thị cảm thấy La Nghi Ninh rất kỳ quái, trong lòng lại một trận kích động!
Lẽ ra nàng cùng Lục Gia Học quan hệ không bình thường, lại là thê tử La Các lão. Lục Gia Học hiện tại bộ dáng đối đãi nàng giống như không đáng cân nhắc, nhưng mặc kệ nói như thế nào, người này rất có giá trị.
Hoàng hậu nhìn sang bên cạnh, Tạ Uẩn cùng Trình Lang đứng ở một bên, Trình Lang là Lục Gia Học đưa đến bên người nàng, nàng biết đây là có ý gì?
Các vị phu nhân phân phẩm giai ngồi xuống, có thể cùng Chu thị nói nói bất quá cũng chỉ có mấy người, người còn lại chỉ có thể nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Trình Lang chậm rãi đem ánh mắt đặt ở trên người La Nghi Ninh đang uống trà, nhăn mày lại.
Vì sao nàng lại ở trong này? La Thận Viễn cho nàng đi đến?
La Thận Viễn chẳng lẽ cũng không biết nơi này hiện tại nguy cơ tứ phía sao! Nhưng lại để cho nàng lấy thân thử nguy hiểm, lá gan thật ghê gớm! Nếu là thế cục đột nhiên loạn lên, ai tới bảo hộ nàng!
Tạ Uẩn bồi cô cô nói chuyện, quay đầu lại phát hiện Trình Lang thất thần, theo ánh mắt của hắn nhìn qua mới phát hiện là La Nghi Ninh.
- "Như thế nào!" Tạ Uẩn lộ ra một tia cười lạnh, hạ giọng, nói: "…Muốn cùng biểu muội của ngươi ôn chuyện?"
Trình Lang đưa tay khoát lên trên vai nàng, ngữ điệu mềm nhẹ:
- "...Câm miệng."
Từ khi La Nghi Ninh tự mình nhìn thấy Trình Lang đứng ở trong phòng chỗ không thấy được, khẽ cau mày, trong lòng nàng liền căng thẳng.
‘Vì sao Trình Lang lại ở chỗ này? Nếu chính là cái yến hội bình thường, cần Trình Lang ở đây sao? Có thể sai sử hắn còn có thể có ai!’
Nàng lại bất động thanh sắc uống trà, thấp giọng nói với nha đầu của mình:
- "Biết kia là ai chăng?"
Nha đầu hơi hơi lắc đầu, La Nghi Ninh liền nói:
- "Là Đô Sát Viện kiệm đốc ngự sử Trình đại nhân. Ngươi đi ra bên ngoài lấy chút hạnh nhân đến cho ta."
Nha đầu minh bạch ý của La Nghi Ninh, khom người lui xuống.
Sau khi đi ra cửa cung liền bưng một đĩa hạnh nhân, thời điểm đi qua một cung nữ sát bên người, nhẹ nhàng nói nhỏ vài câu.
Chờ cung nữ lại trở lại trong Tây Noãn các, đã sắp khai tiệc.
Chu thị từ ghế phượng đứng lên, nói chuyện với Trình Lang:
- "Một lát khai tiệc, tứ cữu sẽ cho người động thủ. Mệnh phụ nơi này đều phải khống chế được, dùng để kiềm chế mấy người trên triều, ngươi mang đủ người không?"
- "Hoàng hậu nương nương cứ việc yên tâm đi..." Trình Lang chính là chấp tay ở sau lưng, mỉm cười nói.
Chúng mệnh phụ lúc này đã sửa sang xong quần áo, dắt tay nhau cùng đi sau lưng Chu thị.
Bởi vì là mùa đông, yến hội liền thiết lập tại trong Giao Thái điện. Nhưng còn chưa đi ra Noãn các đã có một thái giám chạy vào, bắp chân như nhũn ra chạy không được đàng hoàng, vài bước đến bên người Chu thị thấp giọng nói:
- "Hoàng hậu nương nương, Thái Hòa Điện bên kia đã xảy ra chuyện."
Ngự tiền Kim Ngô vệ đột nhiên lại bạo phát, chế trụ hoàng thượng! Sau đó văn võ bá quan trong điện cũng bị vây quanh trùng trùng, nay đúng là thời điểm tình huống nguy cấp.
Các mệnh phụ cũng đã nhận ra không đúng, đám người một trận kinh hoảng. Khóe miệng Chu thị lộ ra một tia cười lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:
- "Đều không được rời đi!"
Trình Lang làm cái thủ thế, đột nhiên có vô số người của Vũ Lâm quân vọt ra, vây kín các mệnh phụ.
Chính là Triệu Minh Châu cũng bắt đầu phát run, xiết chặt tay La Nghi Ninh:
- "Hoàng hậu làm cái gì vậy? —— nàng điên rồi à!"
- "Trên triều đã rối loạn, tự nhiên nàng muốn làm phản..."
La Nghi Ninh chế trụ nàng muốn cho nàng bình tĩnh một chút, Nghi Ninh đã sớm liệu đến màn này, ngược lại không có cảm giác gì, thẳng đến ánh mắt hoàng hậu lạnh băng, đột nhiên chỉ về phía Nghi Ninh:
- "…trói nàng lại cho ta!"
- "Hoàng hậu nương nương, La tam phu nhân làm sai cái gì, ngài lại muốn trói nàng?"
Triệu Minh Châu hiện tại đầu phục Đổng phi, cũng không khiếp sợ hoàng hậu, cắn chặt răng chắn phía trước La Nghi Ninh.
Đạo Diễn này căn bản chính là muốn cho nàng chết mà!
La Nghi Ninh cũng không thấy hắn có xếp nhân thủ vào chỗ nào, trừ bỏ một nha đầu thoạt nhìn tương đối phổ thông phía sau nàng kia.
La Nghi Ninh nhanh chóng liếc nhìn bốn phía một cái, ngược lại lập tức đã định ra chủ ý. Đạo Diễn dựa vào hẳn là hoàng hậu sẽ không giết nàng, giết nàng làm gì! Không giết nàng ích lợi lớn hơn. Ngữ khí La Nghi Ninh có vài phần thản nhiên nghiêm khắc:
- "Hoàng hậu nương nương muốn buộc chỉ thì cứ buộc, chính là thiếp thân có câu muốn nói. Hoàng hậu nương nương mũi tên này ra.....sẽ không thể quay đầu."
Trình Lang thấy nàng nhìn cũng không thèm nhìn chính mình, khóe miệng lướt trên một cái tươi cười nhẹ nhàng:
- "Trói La tam phu nhân lại, mang đến trong nhà kế bên đi..." [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Khi Đạo Diễn nhận được tin tức La Nghi Ninh truyền ra, hắn đã nhíu nhíu mày.
Thế nhưng đem Trình Lang đặt ở bên người hoàng hậu, chỉ sợ Lục Gia Học đã không đơn giản là hiệp trợ. Hôm nay thế cục này thật sự khó giải quyết! Chỉ sợ hắn thật sự không thể không xuất hiện.
Lúc này Trình Lang khẳng định ở Giao Thái điện đã khống chế được các mệnh phụ, dùng để uy hiếp các quan lại trên triều. Kỳ thật ở Khôn Trữ cung hắn đã sắp xếp người, nhưng còn chưa đến thời điểm bại lộ. La Nghi Ninh lúc này bị bắt, không chừng trong lòng là đang mắng hắn đây.
Đạo Diễn đương nhiên không thèm để ý chuyện này, dù sao chưa bức cung, hoàng hậu sẽ không thương tổn tánh mạng La Nghi Ninh. Nàng ở Khôn Trữ cung nói không chừng còn an toàn hơn.
Trước mặt Đạo Diễn là bản đồ hoàng cung, hắn vừa xem bản đồ, vừa nói với Chỉ huy sử Phủ Vệ binh:
- "Thái Hòa Điện dễ thủ khó công, nhưng La Các lão sớm có an bày nhân thủ phản công ở bên người hoàng thượng. Ngươi mang binh từ bậc thềm cẩm thạch vây lên. Đối phương sẽ dùng nhân thủ, nhưng nhân thủ của bọn hắn quá ít, không đủ để chống đỡ. Ngươi liền trực tiếp xông lên bắt."
Người trước mặt là chiến thần Đạo Diễn, Chỉ huy sử Phủ Vệ binh nói chuyện liền lắp bắp.
- "Vâng... minh bạch…..toàn theo ngài phân phó."
Hắn lại hỏi:
- "La Các lão đâu? Đại sư, ta thật sự không thể không nói một tiếng, chính là hơn nữa Phủ Vệ binh, Cẩm y vệ, còn có binh lực vệ binh từ Bảo Định, Thực Định suốt đêm điệu đến, chỉ sợ cũng ngăn không được binh lực của Đô Đốc đại nhân, giữ không được Đại Minh môn..."
- "Trong lòng ta đã có tính toán." Đạo Diễn nói xong cầm lấy thương dài trên bàn.
Chỉ huy sử Phủ vệ binh không lại hỏi nhiều, thu thập này nọ, lập tức mang binh đi Thái Hòa Điện.
Thái Hòa Điện ở chính giữa trung tâm Hoàng cung, bậc thềm cẩm thạch, cột điện chạm vàng, mái cong to lớn, một mảnh hoa lệ. Chỉ huy sử Phủ vệ binh thật xa đã nhìn thấy đại môn Thái Hòa Điện mở rộng, hắn vừa thấy liền nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật trên cơ bản bên trong đã được khống chế.
La Thận Viễn mang theo Cẩm y vệ đứng ở bên người hoàng thượng, đêm qua hắn đã chờ màn này diễn ra, bởi vậy làm tốt vạn toàn tính toán. Trên người mặc trang phục màu đen, hắn rất ít có thời điểm nghiêm túc sắc bén như vậy. Gió lạnh thổi vào, y bào hắn một chút cũng không động, nhưng lại thập phần lão luyện.
Nhìn thấy những cái này Uông Viễn thật sự ghé mắt, xương cốt của ông đã già chỉ còn chờ hưởng phúc, một khi đến thời điểm nguy cấp khẳng định ông sẽ trốn.
Năm đó Lục Gia Học mưu sự ông cũng chẳng quan tâm, còn không phải bình an sống đến bây giờ mà làm thủ phụ à. Lần này Lục Gia Học cùng hoàng hậu liên thủ, nhưng nửa điểm cũng không nói với ông!
Uông Viễn đương nhiên cũng chỉ làm như chính mình không biết! Dù sao vô luận thay đổi triều đại như thế nào ông vẫn là thủ phụ của ông. Trong thái bình thịnh thế địa vị này của ông không người có thể lay động.
Vừa rồi Kim ngô vệ đột nhiên bạo phát đả thương người đã bị bắt lại, đầu bị thị vệ ấn trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi.
La Thận Viễn đảo qua mọi người giữa sân, nhưng lại tươi cười nói:
- "Hiện tại buông đao, khai ra người chủ mưu phía sau màn thì có thể còn mạng sống. Bằng không, liền đồng dạng người này…!"
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí đột nhiên nghiêm khắc. Thị vệ lên tiếng trả lời giơ tay chém xuống, người nọ máu tươi bắn ra!
Nửa đầu lăn xuống như bánh xe, máu tươi dọc theo bậc thềm chậm rãi chảy. Một vài quan viên chứng kiến một nửa đầu còn lại cùng thân thể không ngừng giãy dụa, chịu không nổi đã lung lay sắp đổ.
Sắc mặt Hoàng đế trắng bệch. Tuy rằng La Thận Viễn đã liệu định sẽ có người ở tối hôm nay tạo ra cung biến. Ngay cả đêm tối hôm qua từng nói với hắn hôm nay có khả năng sẽ phát sinh cái tình cảnh gì? Nhưng khi thật sự đối mặt hắn vẫn là không thoải mái.
Phó chỉ huy sử Kim Ngô Vệ là người Chu Ứng Hữu thu mua, giờ phút này cũng nhịn không được muốn nôn. Hơn nữa bên ngoài truyền đến thanh âm bao vây, đao trong tay hắn đã bắt đầu bất ổn.
La Thận Viễn lập tức vẫy tay, ý bảo Cẩm y vệ phía sau ùa lên, ngăn chận Phó chỉ huy sử Kim Ngô Vệ.
Mà giờ phút này Lục Gia Học đang đứng ở ngoài cửa cung, một thân giáp trụ cưỡi trên chiến mã cao lớn. Hắn tựa hồ nghe được động tĩnh trong Thái Hòa Điện, ngửa đầu ngắm nhìn phương hướng Thái Hòa Điện.
Không lâu lắm, sắc trời đều đã từ từ đi xuống, người Chu Ứng Hữu thu mua tuy có một ít là lão hữu nhiều năm của ông, có một ít đã sớm xếp vào. Nhưng căn bản là ý chí không kiên định, không đủ quyết ý, chỉ sợ chiếu thư truyền ngôi đều còn chưa có đưa đến trước mặt hoàng thượng đã bị Cẩm y vệ giết chết.
Lục Gia Học nhìn Chu Ứng Hữu cũng một thân khôi giáp bên cạnh hỏi:
- "Chiếu thư ngươi chuẩn bị hai cái chứ?"
Mặt Chu Ứng Hữu trầm xuống gật đầu, mặc cho ai nhìn thấy bản thân mình tỉ mỉ chuẩn bị lại tứ phân ngũ liệt, đều sẽ tâm tình không tốt.
Chu gia cùng vận mệnh hoàng hậu là cùng một nhịp thở. Nếu hoàng hậu ngã, Chu Ứng Hữu ông tay cầm binh quyền, chỉ có thể sống được vài ngày! Dòng họ Chu thị có thể tồn tại bao lâu! Cho nên ông không có đường lui, không thể không bức cung, khuyên hoàng thượng thoái vị nhường ngôi cho Tam hoàng tử. Làm như hoàng gia chính thống, ai đảm đương không nổi hoàng đế! Trước mắt chuẩn bị vội vàng, tự nhiên không có khả năng thiết kế chu đáo.
- "Vậy đủ rồi, kêu Tam hoàng tử chuẩn bị long bào đi!"
Lục Gia Học kéo dây cương đi về phía trước vài bước, phá đại môn dùng đại đỉnh đã sớm chuẩn bị tốt. Phía sau cửa Đại Minh nặng nề có vệ binh chống đỡ, tiếng đánh nhau không ngừng ở trong cung vang ra, càng ngày càng vang, vang lên làm tâm người toàn bộ Tử Cấm thành hoảng sợ.
Cung nữ thái giám hỏng mất, thu thập quần áo trốn chạy nơi nơi. Trong Khôn Trữ cung truyền đến tiếng khóc mơ hồ của phụ nhân, mà tại Thái Hòa Điện trước sau vẫn trầm mặc.
Một tiếng vang cuối cùng, cửa bị phá!
Vô số vệ binh dùng thế không thể đỡ vọt vào trong cung. Binh mã Chu Ứng Hữu vọt tới trước Thái Hòa Điện.
Lục Gia Học đột nhiên nhớ tới năm đó chính mình phá Ninh Viễn hầu phủ giống như cũng là như thế này, từng bước một tiến về phía trước, kích động cùng khắc chế biết chính mình sắp đi lên đỉnh cao nhất, dã tâm cùng dục vọng sắp phá kiển mà ra.
Không biết La Thận Viễn muốn làm cái gì bây giờ! Tuy rằng Cẩm y vệ là tinh nhuệ, căn bản lại không chịu nổi chiến thuật biển người, Lục Gia Học phi thường rõ ràng điểm ấy!
Khi Lục Gia Học rốt cục tiến vào bên trong cửa, đồng dạng hắn cũng thấy được Đạo Diễn đang ngồi trên ngựa.
Không lại một thân tăng bào mà là bộ dáng năm đó hắn ở vùng duyên hải kháng uy…, tay cầm trường thương, hoàn toàn không thấy bóng dáng từ bi, vô cùng thần võ. Phía sau là thiên quân vạn mã hùng tráng, liếc mắt một cái nhìn không tới đầu, phải làm là từ Huyền Vũ môn vào.
- "Quả nhiên là ngươi!"
Lục Gia Học cười nói,
- "Đương nhiên phụ trợ ngươi thành chiến thần, nay cũng là để ngươi đến đối phó ta. Có thể khiến ngươi tự thân xuất mã, xem ra ngươi cũng thật yêu thương hắn."
- "Đô đốc đại nhân biệt lai vô dạng*, nhận được ân trọng. Chính là đạo môn này, đại nhân vẫn không nên đi qua mới tốt."
Đạo Diễn giơ lên trường thương trong tay.
- "Bày trận!"
(Chú thích: biệt lai vô dạng là mất tăm mất tích)
Lục Gia Học cũng biểu cảm sắc bén. Rút ra trường đao, đầu đao chỉ. Hai phương nhân mã nhất thời giao chiến với nhau, chen chúc chém giết như thủy triều. Đạo Diễn lộ ra cái sơ hở, Lục Gia Học lập tức thấy được, trường đao thẳng bức hướng Đạo Diễn mà qua, nghĩ muốn lấy thủ cấp của hắn! Nhưng rõ ràng làm cho Đạo Diễn phải lui về phía sau vài bước, chính là bị đầu đao xẹt qua da.
Lục Gia Học thu hồi đao, vuốt máu trên đầu đao cười cười:
- "Đạo Diễn, ta chưa bao giờ cùng ngươi giao thủ. Hiện tại, ngươi tới thử xem!"
Khí thế của hắn như bão táp. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Đêm đen như mực bao trùm đại địa. La Nghi Ninh bị trói đã hơn ba canh giờ, chỉ một mình nàng là bị cột lại, canh chừng nàng là Trình Lang.
La Nghi Ninh cùng hắn chính là giương mắt nhìn nhau, rõ ràng không nói chuyện, cũng không để ý tới.
- "La Thận Viễn đưa ngài ra làm mồi, nhưng ngài lại nghe lời hắn."
Trình Lang miết khối ngọc bội tùy thân mang theo từ nhỏ ở trong tay, hỏi nàng:
- "Ngài còn nhớ khối ngọc bội này không?"
La Nghi Ninh nhắm mắt lại.
- "Hai lượng bạc, không đáng giá gì? Ta đã mang ở trên người hơn mười năm."
Trình Lang không chút để ý nở nụ cười,
- "Nhất định ngài sẽ cảm thấy thực buồn cười đi?"
Bên ngoài truyền đến âm thanh tất tác, hắn lại để ngọc bội vào trong lòng, âm thanh băng lạnh hỏi:
- "Chuyện gì?"
- "Đại nhân…"
Bên ngoài âm thanh nói chuyện rất yếu,
- "Hoàng hậu nương nương nói ngài mang người ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!