Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 28: 28


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Edit: Bé Muỗi

Beta: Đào Mai

Nghi Ninh nghe đến đó trong lòng thầm than.

La Nghi Ngọc quả nhiên vẫn chưa hết hy vọng với Trình lang, nên dám chống đối La lão thái thái.

Trần thị cũng bị La Nghi Ngọc dọa đến giật mình, lập tức đứng lên:

- "La Nghi Ngọc, sao ngươi dám nói chuyện như thế với tổ mẫu?"

La Nghi Ngọc cười lạnh nói,

- "Chẳng lẽ không đúng sao? Trong lòng tổ mẫu chỉ có La Nghi Ninh, bà ấy muốn tùy tiện tìm người đem ta gả cho qua chuyện."

- "Mẫu thân người đừng nói không có. Lúc còn trưởng tỷ, tổ mẫu yêu thương trưởng tỷ, cũng nghiêm cẩn giáo huấn trưởng tỷ. Trưởng tỷ gả ra ngoài, tổ mẫu lại chỉ sủng ái mỗi mình La Nghi Ninh."

- "Tổ mẫu bất công chi thứ hai, đau lòng đứa nhỏ của nhị thẩm, bà ấy không thích con và La Nghi Tú. Con không muốn gả cho Lưu Tĩnh, con chỉ muốn gả cho Trình nhị công tử."

Sao Nghi Ninh không biết La Nghi Ngọc bất mãn nàng nhiều năm nay.

Hôm nay nàng dứt khoát đem toàn bộ nói ra rõ ràng, trắng đen minh bạch, có liên quan hay không, đều đừng nghĩ tránh được.

Nàng không dễ chịu, người khác cũng đừng mơ tưởng tốt hơn.

Nàng lo lắng nhìn về phía La lão thái thái. "Tổ mẫu, con..."

La lão thái thái nổi giận, chỉ vào La Nghi Ngọc nói:

- "Tốt, tốt lắm, là ta bất công Nghi Tuệ cùng Nghi Ninh. Thì tính sao? Nghi Tuệ là trưởng nữ nhà ta, Nghi Ninh ngay cả bộ dáng mẫu thân ra sao cũng không nhớ rõ."

- "Các ngươi một đám có mẫu thân yêu thương, Nghi Tuệ cùng Nghi Ninh làm sao so với các ngươi?"

- "Nghi Ngọc, ngươi nếu còn chút lương tâm, hãy ngẫm lại lúc Minh Lan còn trên đời đã đối xử với các ngươi như thế nào? Phụ thân ngươi khi đó bị điều nhiệm đi Vân Nam, vẫn là Minh lan cầu đến Cố gia, nhờ Cố gia hỗ trợ triệu hồi phụ thân ngươi về. Bằng không La Thành Văn hôm nay có thể ở trong triều nhậm chức quan to tam phẩm sao?"

- "Lúc mẫu thân ngươi sinh Nghi Tú, thân mình không tốt, Minh Lan mỗi ngày tự mình sắc thuốc, đưa đến trước giường mẫu thân ngươi. Sau khi nó chết, các ngươi đều quên hết rồi."

La Nghi Ngọc nhìn chằm chằm La lão thái thái, bị bà nói đến thất thần.

La lão thái thái che miệng ho khan hai tiếng.

Trần thị nghe La lão thái thái nhắc tới Cố Minh Lan, liền đứng lên:

- "Mẫu thân, là Nghi Ngọc không biết nặng nhẹ, nói chuyện lung tung. Người chỉ cần trách mắng nó, đừng tức giận hại thân..."

Bệnh ho của Lão thái thái chưa khỏi hẳn, thật sự là không nên nổi giận.

Nghi Ninh bước lên phía trước, rót cho La lão thái thái một ly trà.

Từ ma ma cũng vỗ phía sau lưng La lão thái thái, muốn cho bà thuận khí.

La lão thái thái uống ngụm trà, đem chén trà trả lại trong tay Nghi Ninh, tiếp tục lạnh giọng nói:

- "Ngươi luôn miệng nói ngươi cùng Trình lang lưỡng tình tương duyệt, vậy ngươi nói ta nghe xem, hắn cùng ngươi lưỡng tình tương duyệt như thế nào?"

La Nghi Ngọc nước mắt chưa khô, bị dọa đến cứng họng.

Nàng ta lần đầu tiên nghe La lão thái thái nói lời nghiêm khắc như vậy, làm nàng ta nghĩ tới, La lão thái thái không chỉ là tổ mẫu hiền lành ôn hòa, mà còn là Từ thị - người đem hai con trai dưỡng thành tiến sĩ Bảo Định.

"Hắn... Hắn khen ngợi con... Con..." La Nghi Ngọc không suy nghĩ được nhiều, nói chuyện lắp bắp.

La lão thái thái cười lạnh một tiếng:

- "Hắn khen ngợi ngươi cái gì? Ngươi có thân phận gì, hắn có thân phận gì? Ngươi thực cho rằng thân phận tiểu thư con vợ cả La gia, xứng đôi với hắn - cháu ngoại trai Lục đô đốc, thiếu niên cử nhân con vợ cả Trình gia?"

- "Người ta cao cao tại thượng, thuận miệng khen ngợi một câu, ngươi cũng tưởng là thật sao? Ngày sau, bị người phát hiện ra, ngươi là một tiểu thư không biết xấu hổ, chẳng lẽ thanh danh Trình lang hắn còn có thể bị tổn hại sao?

- "Ta hiện tại thành thật nói cho ngươi biết, đừng nói chúng ta một La gia nho nhỏ không xứng với hắn, nếu là huyện chủ hay nữ nhi quan lớn, đều phải được Trình lang hắn lựa chọn."

La Nghi Ngọc xụi lơ trên mặt đất, nước mắt như hạt châu rơi xuống từng giọt.

- "Tổ mẫu, con thật sự thích hắn. Con không thích Lưu Tĩnh a..."

La lão thái thái quay đầu đi chỗ khác, tựa hồ cũng không muốn nhìn nàng ta nữa.

Từ ma ma tiến lên một bước, thở dài:

- "Buổi chiều hôm nay, Trình nhị công tử đã rời khỏi La gia. Nô tì xin hỏi tứ tiểu thư, nếu Trình nhị công tử đúng như ngài nói, hữu tình với ngài, sao hắn rời đi mà không nói tiếng nào?"

- "Hắn... Hắn đã đi rồi sao?" Vẻ mặt La Nghi Ngọc có chút mờ mịt vô thố, nàng ta nhìn về phía La lão thái thái, lại nhìn về mẫu thân của mình.

Trần thị lại hít sâu một hơi, ngậm lại miệng không nói chuyện.

La lão thái thái hạ quyết tâm không cho La Nghi Ngọc chút mặt mũi, bà không thể giúp nàng ta nói chuyện lúc này.

Huống chi La Nghi Ngọc thật sự rất hồ đồ. Một câu này nói ra, La Nghi Ngọc thật là hoang đường.

Lâm Hải Như đã hoàn toàn bị rung động.

Bà không thể tưởng tượng được La Nghi Ngọc lại làm ra loại sự tình này.

Bên ngoài trời đã tối, mấy ngôi sao nhỏ như ẩn như hiện trên bầu trời đêm.

La Nghi Tú cùng La Nghi Liên đã đợi ở bên ngoài hai canh giờ, không thấy có người đi ra, chỉ nghe thấy mơ hồ thanh âm tranh chấp từ bên trong truyền ra.

Ngay từ đầu, còn nghe được Nghi Ngọc chỉ trích Nghi Ninh, nói nàng ác độc. Sau này lại nghe La Nghi Ngọc nói cái gì bất công chi thứ hai.

La Nghi Liên ngồi nghiêm chỉnh, khăn tay như trước vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Lần trước ả phạm sai lầm, liền nghe lời Kiều di nương, về sau chỉ cần nhu thuận là được, không thể lại bị La lão thái thái hoặc Nghi Ninh nắm lấy lỗi của ả.

Trong lòng ả ghi nhớ những lời này, lúc La Nghi Ngọc bị kêu đi là đang cùng ả thêu thùa, sau đó lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Không làm rõ ràng kết quả như thế nào, ả sẽ không đi về.

La Nghi Tú sốt ruột trong lòng. Nàng thực thích Nghi Ninh, nhưng La Nghi Ngọc dù sao cũng là tỷ tỷ ruột thịt.

Bên trong nếu có xung đột, nàng còn không biết nên làm cái gì bây giờ. Nàng đi qua đi lại đi mấy lần, đến khi ma ma hầu hạ nàng nói:

- "Ngũ tiểu thư, người vẫn nên ngồi xuống đi, người sốt ruột cũng vô ích."

Ma ma lại liếc mắt một cái nhìn La Nghi Liên, nghĩ rằng quả nhiên là tính tình khác nhau. Xem lục tiểu thư này, tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng tính tình âm trầm. Ngồi nửa ngày trên ghế con, tư thế không thay đổi.

Bà không khỏi cảm thán, nếu là đích nữ, chỉ sợ ngày sau đại loạn.

Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng tại truyen35.shop

La Nghi Tú có chút phiền lòng, đi vài bước rồi tựa hồ nhớ tới cái gì đó. Ghé sát trên tấm bình phong như con thằn lằn nghe bên trong nói chuyện.

Ma ma thấy được, kéo nàng xuống nói:

- "Ngũ tiểu thư, người cũng không thể như vậy."

La Nghi Tú nói:

- "Ma ma, mặc kệ ta, ta muốn biết tỷ tỷ cùng Nghi Ninh kết quả như thế nào?"

Ngoại viện lại sáng lên một đoàn ánh nến. Là có người đốt đèn lồng đi lại, đám người đến gần, thì ra là La Thành Chương cùng Kiều di nương.

Hai gã sai vặt chống đèn lồng giấy, theo sau còn rất nhiều nha đầu bà tử.

La Thành Chương về nhà nghe nói Lâm Hải Như bị La lão thái thái kêu đi, trời tối cũng chưa trở về, nói vậy hẳn là đại sự.

Nay đại ca làm quan ở kinh thành, trong nhà chỉ còn có hắn làm trụ cột, nếu thật sự là đại sự, ông phải đến xem.

Kiều di nương cũng muốn biết kết quả như thế nào, Liên nhi cũng trễ như vậy mà chưa trở về. Phái bà tử đến hỏi thăm, cái gì đều không biết, bà liền cùng La Thành Chương đến thăm.

Ma ma nhìn thấy nhị gia đi đến, kéo La Nghi Tú nói:

- "Ngũ tiểu thư, nhị gia đến! Người mau lại đây, đừng nghe lén nữa."

La Nghi Tú mới quay đầu lại, nhìn thấy nhị thúc cùng Kiều di nương đang nhìn nàng.

Nàng mới thoải mái tỏ vẻ đoan chính, dường như không có việc gì kêu lớn: "Nhị thúc".

La Nghi Liên đứng lên kêu phụ thân cùng Kiều di nương.

La Thành Chương vuốt cằm, nhìn bốn phía.

Ma ma hầu hạ La Nghi Tú tư lịch già nhất, nói chuyện cũng có thể tin tưởng. Liền hỏi bà ta:

- "Ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Ma ma tỏ vẻ khó xử, không biết nên nói như thế nào mới tốt. La Nghi Liên liền đứng lên, ủy khuất nói:

- "Con cũng không có nghe hết mọi việc, dường như... Thất muội muội cùng tứ tỷ có tranh chấp, tổ mẫu đang răn dạy tứ tỷ tỷ, cái khác thì không rõ."

La Thành Chương theo bản năng nhíu mày, nếu trước đây hắn nghe nói Nghi Ninh cùng người khác có tranh chấp, không cần suy nghĩ chỉ biết khẳng định là Nghi Ninh gây rắc rối trước.

Nhưng lần trước mới oan uổng nàng, tìm nhiều đồ chơi mới dỗ được Nghi Ninh miễn cưỡng nguyện ý nói chuyện với ông. Hay là làm rõ ràng trước rồi mới nói.

Kiều di nương nhu hòa nói:

- "Nhị gia, đã thương nghị lâu như vậy, nói vậy cũng là chuyện quan trọng. Ngài vẫn nên đi nhìn một cái cho thỏa đáng."

Bà tử canh giữ ở cửa lại khuất thân, từ chối:

- "Lão thái thái có lệnh, nếu không phải lão nhân gia cho phép, quyết không thể vào đi."

La Thành Chương trong lòng lại hồ nghi, tìm ghế ngồi xuống chờ ở bên ngoài.

Trong phòng thắp nến, mặt La lão thái thái dưới ánh nến có vẻ mơ hồ rất nhiều. Bà thấp giọng nói:

- "Ngươi cũng biết việc này nếu thật sự truyền ra ngoài, sẽ có hậu quả gì chứ?"

La Nghi Ngọc buông đầu xuống, cắn môi nói:

- "Thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, nếu bị bại lộ, Nghi Ngọc sẽ tự tử, quyết không liên lụy La gia."

La lão thái thái ngữ khí nhẹ nhàng:

- "Ngươi cho là chết thì xong rồi, chết sẽ không liên lụy La gia. Ngươi còn có muội muội tốt như vậy, ngươi có nghĩ tới muội muội ngươi làm sao bây giờ? Là muốn gả đi nơi xa khác, hay là lưu ở nhà cả đời bị người bàn tán!"

Thanh âm bà đột nhiên sắc bén,

- "Đây là kết quả ngươi muốn? Tự tử? Mẫu thân tỷ muội cũng không cần để ý?"

La Nghi Ngọc bả vai run run, khóc không thành tiếng. Rốt cục khóc ngã vào trong lòng Trần thị.

Nghi Ninh không thể không bội phục La lão thái thái, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Đối với tính cách Nghi Ngọc như vậy, khuyên răn là không cần dùng, phải dọa nạt nàng ta, thật sự đã dọa nàng ta sợ hãi.

Từ ma ma lại rót trà cho La lão thái thái, La lão thái thái mới nói tiếp:

- "Ngươi có biết việc này là ai nói với ta không? Vừa tiến đến đã không phân tốt xấu liền chỉ trích muội muội ngươi. Đó là sau khi Trình nhị công tử đi, hai nha đầu hầu hạ hắn nói."

- "Hai nha đầu kia đã sớm phát hiện manh mối, ngươi cho là ngươi lấy tay che trời, không có người biết?"

Trần thị nghe đến đó, vội vàng ngẩng đầu muốn hỏi, La lão thái thái khoát tay chặn lại:

- "Vài nha đầu đã bán ra khỏi phủ, đến chết sẽ không đến nơi này nữa. Không cần nói nữa."

Trần thị vội nói: "Tạ lão phu nhân." Ôm Nghi Ngọc dập đầu với La lão thái thái.

La lão thái thái hít một hơi thật sâu, chỉ chỉ ngoài cửa:

- "Đi đem nhị gia, còn có hai tỷ muội kia tiến vào."

Từ ma ma đi ra, chỉ chốc lát sau La Thành Chương cùng La Nghi Tú, La Nghi Liên đi vào.

La lão thái thái lại chỉ chỉ mặt đất, thản nhiên nói: "Nghi Ninh, đi quỳ."

Nghi Ninh ngẩng đầu, nhìn thần sắc La lão thái thái phi thường bình tĩnh.

Nàng tuy rằng không biết là vì sao, nhưng vẫn đi tới bên cạnh La Nghi Ngọc, quỳ xuống.

La Thành Chương vừa tiến vào liền nhìn thấy Nghi Ninh quỳ xuống, cũng cảm thấy có chút cổ quái.

Biết ngày thường La lão thái thái che chở La Nghi Ninh, hôm nay lại không biết vì sao muốn phạt nàng quỳ. Chẳng lẽ thật sự là phạm sai lầm? Hắn lập tức hỏi:

- "Mẫu thân, Nghi Ninh lại phạm sai gì nữa sao?"

Nhìn phía bên cạnh, La Nghi Ngọc cùng đại tẩu khóc đáng thương, nghĩ đến đại ca nhậm chức ở kinh thành, trong phủ chỉ còn ông. La Thành Chương liền tiếp tục nói:

- "Nếu Nghi Ninh thật sự có sai, người cũng không nên thiên vị nó... Công chính xử lý là được."

La lão thái thái thực mỏi mệt, bà tiếp tục nói:

- "Ta hôm nay muốn công chính xử lý, mới muốn Nghi Ninh cùng nhau phạt quỳ. Nghi Ninh, ta hiện tại hỏi con, con sớm phát hiện chuyện của tứ tỷ, vì sao không nói với ta?"

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng, truyện Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng , đọc truyện Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng full , Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng full , Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top