Thành công mà nhóc con khó khăn lắm mới có được cần phải cổ vũ, Trình Hoan đưa món đồ trên tay cho Từ Lệ, dẫn Tinh Tinh đi sang bên cạnh, cô ngồi xổm xuống, lấy cục rubik từ trong tay Tinh Tinh ra, nhóc con đứng thẳng tắp, rõ ràng đang đợi được khen ngợi. Trình Hoan cũng không keo kiệt lời nói của mình, cô hôn một ngụm lên mặt nhóc con: "Cục cưng thật thông minh!" "Hì hì..." Tinh Tinh chắp tay sau lưng, cười lộ cả một hàng răng sữa nhỏ, cậu thơm lại một ngụm: "Mẹ cũng thông minh!" Bây giờ cũng mới bảy tuổi rưỡi, vẫn chưa tới giờ đi ngủ thường ngày của Tinh Tinh, gần đây nhiệt độ hạ xuống, nhiệt độ ban đêm đã rớt xuống mức hai mươi rồi. Trình Hoan sờ tay của nhóc con, cảm giác có hơi lạnh, cô cầm lấy áo khoác mặc vào cho Tinh Tinh, hỏi cậu có muốn uống nước hay không. Tinh Tinh quả thật có hơi khát cho nên cậu đã uống nửa cốc nước trong tay Trình Hoan, uống xong rồi lại vung tay lên với cô: "Mẹ ơi, mẹ cứ bận đi, không cần để ý tới con."
Buổi tối người nhiều, tình thế của Từ Lệ bên kia quả thực có chút xoay sở không kịp, Trình Hoan cũng không thể luôn chơi cùng nhóc con được, cho nên đồng ý. Bàn ghế trong lều bị ngồi đầy cả rồi, Trình Hoan tìm ra một cái ghế mazza nhỏ, để Tinh tế ngồi lên đó, lại dặn dò thêm lần nữa: "Cục cưng, con ngồi đây chơi đi, có chuyện gì thì gọi mẹ, không được đi theo người khác đấy có biết chưa?" "Mẹ ơi con biết rồi." Trình Hoan đi làm việc tiếp, để lại Tinh Tinh một người ngồi ở bên đó nghịch rubik.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!