Thay đổi được là tốt, không những thế còn hơn cả cha cô ta, Sở Tầm mở to đôi mắt hóm hỉnh nhìn khuôn mặt Giang Minh Viễn, mỉm cười nhẹ nhàng, nâng ly rượu bên cạnh lên. “Lần đầu gặp mặt, tôi xin kính Giang tổng một ly.” Sở Tầm nói: “Bác gái nói Giang tổng thích ăn cá, không biết tay nghề của tôi có khiến Giang tổng hài lòng không?” Sắc mặt Giang Minh Viễn lạnh nhạt, không cụng ly với cô ta, anh nhìn Sở Tầm một cái, mở miệng nói: “Đầu bếp gia đình được trả lương, muốn ăn gì thì cứ bảo họ làm là được, Sở tiểu thư khách sáo quá rồi, sao lại để khách vào bếp được chứ, việc này mà truyền ra ngoài người ta lại nói chúng tôi không biết tiếp đãi khách.” Sở Tầm: ….. Đối tượng xem mắt không nể mặt như vậy, khiến cho Sở Tầm có chút khó chịu, tay cô ta cầm ly run rẩy, nụ cười trên mặt cũng dần đông cứng lại. “Con nói vớ vẩn gì vậy? Sở Tầm người ta cũng chỉ là thấy con thích ăn mới làm, có thể giống với đầu bếp sao?” Cố Minh Lệ vỗ Giang Minh Viễn một cái, trách mắng: “Còn không xin lỗi người ta đi!”
“Không cần đâu ạ, là do cháu quá đường đột rồi.” Sở Tầm liền đặt ly rượu xuống nói thay cho Giang Minh Viễn, tỏ về bao dung rộng lượng. “Xem xem Tiều Tầm tốt tính biết bao.” Cố Minh Lệ và cô ta người tung kẻ hứng: “Bây giờ đi đâu tìm được cô gái tốt như thế này nữa chứ? Bỏ lỡ rồi còn sẽ hối hận đấy.” Sở Tầm ở một bên đúng lúc hùa theo lời khen của bà cúi đầu, lộ ra dáng vẻ xấu hổ. “Sẽ không đâu.” Giang Minh Viễn nhìn một màn này, bị động tác của Sở Tầm làm cho mù mắt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!