Chap14: Trả thù…xíu! (1)
-Lên xe!_Hắn đưa tôi mũ bảo hiểm, rồi ném ra hai chữ lạnh ngắt ấy. Ừ thì lên, những lúc như thế này tốt nhất nên nghe lời hắn thì hơn!
Đến khi tôi ngồi vững rồi, hắn vẫn chưa nổ máy. Tôi thấy lạ…nhưng không dám hỏi, ngoan ngoãn ngồi sau lưng hắn cho đến khi hắn lên tiếng:
-Gọi tên anh đi!
Tên này bị sao vậy? Làm cái gì bắt tôi gọi tên? Điên! Nhưng tôi vẫn phải gọi…tức chết mà!
-Thiên Bảo!
-Không giống! Giọng điệu lúc nãy._Con lạy người! Không dưng đi nói cái giọng lúc nãy chi? Buồn nôn chết được!_Nhanh!_Thấy tôi không lên tiếng, hắn dục.
A..a.a..Cái này có được gọi là ngược đãi không? Tôi muốn kiện hắn ngược đãi tôi! Thế nhưng mà…vẫn phải làm theo..tôi muốn về nhà!
-Anh..Thiên Bảo.._Tôi thấy mình thật phi phàm khi nói như thế mà chưa tự mình ói.
-Tốt!_Hắn khẽ cười, bắt đầu nổ máy_Ôm chắc vào!
Vâng, em ôm ngay ạ! Cứ hễ hắn nói câu này là tôi luôn nhớ đến việc hắn xém cho tôi văng ra đường, vì thế…bám vào hắn là thượng sách!
Ngay sau đó, hắn đem tôi cùng xe lao vun vút trên đường. Trong tình huống như thế, tôi biết làm gì ngoài việc…nhắm tịt mắt…và ôm hắn chứ? Kệ đi, miễn sao về tới nhà an toàn là tốt rồi!
----------------
-Anh về đi!_Tôi xuống xe, đem áo khoác trả lại cho hắn.
-Ngày mai anh đến đưa em đi học, lúc về tiện mang đồ của em về nhà luôn. Bây giờ vào nhà đi, nhớ không được học quá khuya, đi ngủ sớm một chút._Hắn nhận lại, còn không quên dặn dò tôi mấy câu.
-Vâng ạ!_Tôi ngoan ngoãn nghe hắn căn dặn, không phản bác lại câu nào mặc dù hắn nói chẳng có gì là có lí cả. Này nhé: Hắn thành tài xế riêng của tôi từ lúc nào? Cái gì mà tiện mang luôn đồ của tôi về nhà? Phải nói cho rõ ràng là nhà hắn chứ! Nhỡ ai nghe thấy mà hiểu lầm thì sao? Lại còn quản giờ giấc sinh hoạt của tôi nữa. Làm như bảo mẫu của tôi ấy!
Đến lúc bóng hắn khuất hẳn, tôi mới lục đục lấy chìa khoá mở cửa. Cảm giác mỗi khi về nhà chỉ có một mình thật sự là không tốt lắm, nhưng chắc là do đã quen nên tôi không có để tâm mấy, khoá lại cửa rồi đi thẳng lên phòng.
Soạn một chút bài vở, tắm rửa thay đồ, rồi tôi trèo thẳng lên giường…nhưng không có ngủ. Ngủ làm sao được khi mà không có anh bên cạnh cơ chứ! Trước đây, những khi ở nhà một mình, tối nào trước khi ngủ tôi cũng ngắm ảnh của anh, nhìn nụ cười tươi tắn trên môi anh rồi tự nhủ với bản thân rằng anh đang cười với mình…đến tận lúc thiếp đi không biết gì nữa…rồi nửa đêm lại tỉnh giậy…chui vào tủ đồ ôm ảnh của anh mà ngủ tiếp.
Bây giờ thì sao? Tôi phải làm gì? Cũng không thấy nhật kí đâu nữa, chắc rơi ở phòng y tế rồi, muốn tâm sự cùng anh cũng không được! Có lẽ…đêm nay thức trắng thôi! Ừ..và thế là nguyên một đêm tôi ngồi ôm gối, nhìn ra cửa sổ chờ trời sáng.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em, truyện Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em , đọc truyện Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em full , Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em full , Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em chương mới