Chap4: Tất cả là tại anh…
Lại là giấc mơ kia, lại là khuôn mặt ấy, câu nói đáng ghét ấy. Tại sao anh lại bỏ rơi tôi? Tại sao lại để cái tên không có nhân tính ấy bên cạnh tôi? Tôi không cần! Nếu anh bỏ rơi tôi, tôi sẽ ghét luôn cả anh, tôi sẽ không sống nữa! Nếu sống mà với bất kì ai mình cũng không phải người quan trọng nhất thì sống còn có ý nghĩa gì? Chết đi thì trái đất cũng đâu vì tôi không tồn tại mà ngừng quay, và cũng chẳng có ai vì tôi mà mất ăn mất ngủ cả!
“Đó sẽ là người đi bên em đến suốt cuộc đời!” Anh nói câu này là có ý gì?
-Em không cần! Em không cần! Anh ơi..hu..hu..em không cần mà! Anh ở lại đi…Không…anh ơi..anh..không…
Tôi giật mình tỉnh dậy, đưa tay lên lau mặt chỉ thấy nó đã ướt nhẹp. Giấc mơ quái quỷ đó tại sao cứ đeo bám tôi suốt như thế? Tôi không tin những chuyện đó đâu! Anh Bảo chắc chắn sẽ không rời xa tôi chừng nào mà tôi chưa quên anh ấy. Chỉ cần tôi còn nhớ anh thì anh sẽ luôn ở bên tôi.
Ủa mà tôi đang ở đâu đây? Tôi nhớ là tôi bị “Tên đồi bại” quẳng chuột vào người, sau đó không hiểu sao ngất đi, bây giờ sao lại nằm ở đây? Mà tên kia đâu? Sao cả căn phòng chẳng có ai thế này? Không lẽ sau khi để tôi nằm lại đây, hắn bỏ đi rồi à?
Hắn có còn là người không thế? Dù gì thì tôi cũng là người vác hắn từ thư viện đến đây, nói cách khác tôi còn là ân nhân cứu mạng của hắn nữa, vậy mà hắn lại đối sử với tôi thế đấy! Không những ném chuội vào người tôi, bây giờ lại còn bỏ mặc tôi nữa! Đồ đồi bại, anh đúng là “Tên đồi bại” không có nhân tính mà! Tôi nguyền rủa anh cả đời này sẽ chẳng có ai yêu, hoặc nếu có yêu thì sau này anh cũng bị người ta quăng đi, cho anh biết cảm giác bị bỏ rơi nó là như thế nào. Đồ mắc dịch, không có lương tâm! Sớm biết như thế tôi đã chẳng thèm đưa anh đến đây, để anh nằm đó chết quách đi cho rồi!
Tôi vừa lầm bầm mắng hắn vừa đứng lên tính đi về. Bây giờ có lẽ đã tối rồi, tôi mà không về thì thể nào cũng có người cuống cuồng đi tìm cho xem.
Về..về? Tôi về nhà bằng cái gì? Lúc đưa “Tên đồi bại” đến đây tôi đã gửi xe đạp lại thư viện rồi, bây giờ mà quay lại lấy thì cũng không được..vậy tôi phải guốc bộ về sao?
Haizz…đúng là đen đủi mà! Kể từ lúc gặp hắn, sao tôi toàn gặp chuyện không đâu thế này? “Tên đồi bại” kia, anh đúng là sao chổi chiếu xuống đời tôi mà……..!
……………
Buổi tối trời thật là lạnh! Lúc sáng tôi mặc không nhiều lắm nên bây giờ có cảm thấy tai tái một chút, toàn thân da gà, gai ốc thi nhau nổi lên. Bước chầm chậm trên vỉa hè, tôi vừa đi vừa ngân nga mấy bản nhạc tôi thích, thi thoảng còn nhún nhảy phụ hoạ cho nó sinh động nữa.
-“Chú vịt con, đi chơi không hỏi mẹ!
Mải chơi quá, tối cũng không về nhà!
Bà ngác ngơ, mẹ ngác ngơ…
Ôi chú thật là hư!...”…Ai..da..rạo này mình hát hay quá ta!
Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em, truyện Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em , đọc truyện Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em full , Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em full , Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em chương mới