Sáng hôm sau, theo lời hướng dẫn của bác sĩ, tôi đi dạo xung quanh để bài khí, cố ý đi vòng ra chỗ uống nước xa nhất ở hành lang để lấy nước.
Tình cờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong phòng làm việc đi thẳng qua hành lang mở cửa lối đi thoát hiểm, góc áo trắng như tuyết vẽ một đường vòng cung trên không trung.
Trần Nam?
Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ.
Tôi cũng đi tới mở cửa ra, nhìn thấy Trần Nam đang dựa vào lan can góc cầu thang, quay lưng về phía tôi.
Anh hơi cúi đầu, cơ thể hơi cong, áo khoác blouse trắng phác họa hình dáng xương bướm xinh đẹp.
Trần Nam nghe thấy tiếng động liền quay lại.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy… Anh hút thuốc.
Vị trí của Trần Nam cao hơn tôi nửa tầng, từ góc nhìn của tôi chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và cằm của anh, có thêm cả màu đỏ của ánh lửa giữa kẽ ngón tay anh nữa.
Anh thấy tôi thì quay người xuống lầu.
Anh quay lưng lại với ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy cơ thể cao cáo và đôi chân thon dài di chuyển.
Chẳng trách người ta luôn nói rằng điểm quyến rũ của đàn ông là ở đôi chân.
Tôi nuốt nước bọt.
“Sao anh tới sớm vậy?”
“Tối qua anh trực đêm.”
“Ồ.”
Thảo nào mắt anh đỏ như thế, phải hút thuốc để tỉnh táo.
“Vết mổ còn đau không?”
Tôi cảm nhận, “Còn hơi.”
“Em có biết…. Nicotin có thể giảm đau không?”
Tôi:???
Một giây sau, cả người tôi bị anh ôm vào lòng, môi lưỡi còn vương mùi khói thuốc không tan đi mà phủ lên môi tôi.
Dường như anh đã chặn hết mọi nguồn sáng, tôi không nhìn thấy gì, mọi giác quan đều tập trung vào bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo tôi, và… Anh thăm dò tiến vào giữa môi răng của tôi, có chút ngang ngược, hành động cực kỳ hung hãn.
Người này thường ngày lạnh lùng như vậy, nhưng đôi môi lại ấm áp, mềm mại.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc lưỡi tưởng như hút sạch hết không khí trong lồng ngực của tôi cuối cùng cũng rút lui, nhưng đôi môi vẫn kề sát.