Bãi cát trắng phau, nước biển trong xanh, bầu trời quang đãng không một
gợn mây, đây là thời tiết tuyệt vời để chơi các môn thể thao dưới nước.
Tang Niệm ngồi dưới dù che nắng, vừa uống nước dừa tươi, vừa theo dõi thị
trường chứng khoán Mỹ trên máy tính. Trong dịp Tết âm, mặc dù sàn chứng
khoán trong nước đã đóng cửa nhưng sàn chứng khoán nước ngoài vẫn mở như bình thường. Anh không thích để lộ cơ thể mình ra trước mặt mọi người
và cũng không khoái trò nghịch nước dưới nắng lắm, bởi vậy anh chỉ thay
sang bộ quần áo mùa hè mát mẻ, không có ý định xuống nước.
Ở phía đối diện với anh, Thi Hạo đeo tai nghe bluetooth cũng đang tập trung
ngồi trước máy tính tham dự cuộc họp trực tuyến. Đã là lãnh đạo cấp cao
của tập đoàn thì không có chuyện phân biệt giữa đi làm với tan tầm, lúc
nào cũng phải giữ mình trong trạng thái chờ đợi để đối phó với đủ mọi
tình huống khẩn cấp.
Cách họ không xa có một nhóm thanh niên đang cười đùa chơi bóng chuyền bãi biển, phía xa hơn trên biển là những tấm
ván lướt sóng với các kích thước to nhỏ và màu sắc khác nhau, Trịnh Giải Nguyên và Kỷ Thần Phong cũng nằm trong số đó.
Vì là bãi biển tư
nhân của khách sạn, chỉ cho khách hàng sử dụng nên trên bãi cát không có nhiều dù che nắng, khoảng cách cũng rất thưa, hoàn toàn không có cảnh
chen chúc như ở bãi biển công cộng. Khách sạn cung cấp dịch vụ trà
chiều, mang cho nhóm Tang Niệm một kệ điểm tâm tinh xảo ba tầng với nước dừa tươi, ngay cả Barca cũng được chia cho một miếng bánh nhỏ được đặc
chế theo hình khúc xương.
Phải, Barca. Xuống máy bay Tang Niệm mới biết, hóa ra bọn Trịnh Giải Nguyên còn mang cả chó đi cùng.
Doberman nằm yên lặng dưới bóng dù, nghiêm túc thực hiện công việc của một chú
chó bảo vệ, nó cảnh giác với mọi phần tử khả nghi muốn tiếp cận, bao gồm những người đẹp bikini bị thu hút bởi vẻ đẹp trai của nó.
Tang
Niệm nhấp một hụm nước dừa mát lạnh sảng khoái qua ống hút, anh ngước
mắt khỏi đống con số dày đặc, nhìn ra mặt biển cuồn cuồn sóng trắng. Tuy ốc tai điện tử có hiệu quả chống nước nhất định, nhưng nó cũng chỉ dừng ở mức độ chống mưa nước hắt chứ không thể để ngâm trong nước mà vẫn
hoạt động bình thường. Kỷ Thần Phong đã tháo ốc tai điện tử trước khi
xuống nước, vậy nên bây giờ anh không thể nghe thấy bất kì một âm thanh
nào.
Vì chuyến đi lần này, Tang Niệm đã đặc biệt gửi trước phiên
bản điện tử của khóa học ngôn ngữ kí hiệu cho Trịnh Giải Nguyên để cậu
học một số kí hiệu cơ bản, để có ở trên biển thì cậu cũng giao tiếp được với Kỷ Thần Phong.
Trong đó, “nguy hiểm” và “cẩn thận” là hai kí hiệu mà Tang Niệm đã tận tình chỉ bảo cho Trịnh Giải Nguyên để cậu phải thuộc nằm lòng, anh còn dặn dò đối phương rằng lúc nào cũng phải chú ý
tới vị trí của Kỷ Thần Phong, tuyệt đối không được ra quá xa bờ.
“Hồi tôi học lướt sóng, bố mẹ tôi còn chẳng trông chừng tôi đến mức ấy.”
Trịnh Giải Nguyên thở dài trước sự cẩn thận của Tang Niệm, “Yên tâm đi,
nhất định tôi sẽ đưa bác sĩ Kỷ về an toàn.”
Hai tấm ván lướt màu trắng ở phía rìa ngoài cùng bên phải hẳn là Trịnh Giải Nguyên và Kỷ Thần Phong.
So với Trịnh Giải Nguyên cưỡi sóng thành thạo thì Kỷ Thần Phong có hơi
trầy trật hơn một chút, không phải lúc nào anh cũng đứng vững được trên
ván, thỉnh thoảng bị mất thăng bằng, ngã ra khỏi ván lướt. Tuy nhiên,
với người mới bắt đầu học, chỉ trong hai ngày đã có thể đứng vững trên
ván và lướt theo nhịp sóng đã là một tốc độ học tập đáng kinh ngạc.
Hai người theo sóng trở về bờ, không có ý định bơi ra nữa, có vẻ đang chuẩn bị lên bờ nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trịnh Giải Nguyên và Kỷ Thần Phong kéo theo tấm ván lướt sóng lớn, lần lượt
đi về phía chiếc dù che nắng. Tang Niệm cầm ốc tai điện tử trên bàn,
đứng dậy ra đón, liếc thấy hành động của anh, Thi Hạo phóng mắt nhìn ra
xa.
“Hôm nay tới đây thôi.” Nói xong, gã kết thúc cuộc gọi video rồi gập máy tính.
“Bọn tôi về rồi!” Người Trịnh Giải Nguyên chưa đi đến nơi thì giọng đã vọng tới trước, “Khát quá đi mất, có gì uống không?”
Thi Hạo nhìn xung quanh, đưa trái dừa ướp lạnh trong xe đẩy nhỏ cho đối phương: “Vừa chặt.”
Trịnh Giải Nguyên cắm tấm ván xuống cát, cậu chạy nhanh mấy bước, chui vào
dưới ô, sau đó nhận lấy trái dừa và đặt mông ngồi xuống chiếc ghế nhựa
màu trắng.
Cậu há miệng thật to để húp nước dừa, thứ nước ngọt lừ chảy xuống cổ họng, Trịnh Giải Nguyên giải tỏa được cơn khát thì thở
khà thoải mái, nằm ườn trên ghế như người không xương.
“Phê thật!”
Lúc này Tang Niệm và Kỷ Thần Phong cũng trở về dưới ô.
“Chơi vui không?” Tang Niệm cầm lấy chiếc khăn vắt trên lưng ghế, đắp lên người Kỷ Thần Phong.
“Ừ, rất thú vị.” Kỷ Thần Phong lau cằm với tóc đang rỏ nước, cũng ngồi xuống ghế.
Do hoàn cảnh gia đình mà từ nhỏ Kỷ Thần Phong đã sống tằn tiện, đến những
chuyến đi chơi ngắn ngày quanh thành phố Hồng anh còn chẳng có chứ nói
gì đến đi biển nghỉ mát, đây là lần đầu tiên anh được tận mắt nhìn thấy
biển.
“Thế về sau năm nào mình cũng đến đây nhé.” Tang Niệm rất
sẵn lòng thỏa mãn các nhu cầu của Kỷ Thần Phong, anh cũng thích ngắm
nhìn dáng vẻ trở nên ngạc nhiên mừng rỡ của đối phương khi được trải
nghiệm những thứ mới lạ.