Mắt Thi Hạo long lên sòng sọc trước sự khiêu khích của tôi, gã nhấc chân toan sấn về phía trước.
Tôi điềm tĩnh chẳng thèm né tránh, để xem liệu gã có dám nhào qua hay không.
Tất nhiên là gã không dám rồi.
Vừa bước lên một bước gã đã khựng lại ngay. Thi Hạo đâu ngu, dù sao đây cũng là linh đường của cụ Thi, gã mà dám cả gan gây sự thì bậc cha chú trong nhà sẽ đá gã ra khỏi gia phả rồi cho đi đày vĩnh viễn.
Gã trừng mắt nhìn tôi đầy hung ác, sau đó miễn cưỡng thu chân về, mặt đen sì như than.
Chuyện xích mích với Thi Hạo đúng là hơi phức tạp. Nếu suy xét lại nguồn cơn thì vấn đề không phải nằm ở tôi, mà là ở Trịnh Giải Nguyên.
Sự ra đời của Thi Hạo vốn chẳng vẻ vang gì cho cam, mẹ gã là bồ nhí “lên hương”, năm đó chửa ễnh bụng rồi mới ép được bà cả rời đi. Mà người vợ cả này vừa khéo lại là dì của Trịnh Giải Nguyên.
Thế giới của trẻ con đơn giản lắm, cứ ai đối xử tệ với người thân của chúng thì đều là kẻ xấu hết. Chính bởi vậy mà cho dù hai bên gia đình đã sớm cắt đứt quan hệ thông gia từ trước cả khi Trịnh Giải Nguyên chào đời, nhưng với những điều mắt thấy tai nghe từ thuở tấm bé, Trịnh Giải Nguyên vẫn có cách nhìn nhận riêng về nhà họ Thi và Thi Hạo.
“Mày là con trai của con mụ ti tiện đó à?” Đây là câu nói đầu tiên mà Trịnh Giải Nguyên – giọng trẻ con – đã thốt lên sau khi gặp Thi Hạo vào năm bảy tuổi. Thù hận bắt đầu từ đó.
Song, lại vì bằng tuổi nhau mà cả hai cùng bị gửi đến một trường quốc tế trong suốt mười hai năm. Sau đó, giống như tình tiết trong những bộ phim nhạt nhẽo chiếu lúc tám giờ, ngay từ đầu hai người họ đã đấu đá như nước với lửa, ân oán của thế hệ trước đã được đời con cháu tiếp nối vô cùng triệt để.
Chuyện bọn họ trở mặt với nhau là chuyện riêng của hai bên gia đình, vốn chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng thằng chó Thi Hạo rõ là mắc bệnh dại, không chỉ táp Trịnh Giải Nguyên mà tất cả bạn bè thân thiết với cậu ta đều bị vạ lây, thậm chí gã còn cắn càn cả tôi.
Dù đã ba năm trôi qua, nhưng ký ức về đêm hôm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
Hôm đó là sinh nhật lần thứ 22 của Trịnh Giải Nguyên, cậu ta mời nhóm bạn của mình, trong đó có tôi, đến quán bar chơi bời đàn đúm.
Khi ấy, tôi vốn đang phiền lòng vì mối quan hệ giữa Nghiêm Thiện Hoa và Kỷ Thần Phong nên chỉ ngồi nốc rượu suốt đêm, chẳng có tâm tư đâu mà nghĩ đến chuyện chơi bời. Uống đến nửa đêm thì ý thức cũng đã dần mờ mịt, trong khi đang dựa người trên ghế dài để nghỉ ngơi, tôi bỗng nghe thấy tiếng chửi rủa thất thanh của Trịnh Giải Nguyên.
Trùng hợp vậy đấy, thành phố Hồng có nhiều quán bar như thế mà Trịnh Giải Nguyên và Thi Hạo vẫn rúc vào chung một chỗ cho được. Tối đó Thi Hạo cũng dẫn hội bạn đến, tính bao nguyên quán, lúc nghe tin có người đặt trước gã đã định đi rồi, ngờ đâu lại gặp được kẻ thù truyền kiếp là Trịnh Giải Nguyên.
Như mọi lần trước đây, chẳng mấy mà hai bên đã xảy ra xung đột, lời qua tiếng lại một cách cay nghiệt.
Tiếng nhạc đã ngừng nhưng quả cầu disco vẫn tiếp tục quay, phát ra những luồng sáng trắng chói lòa. Thấy bọn họ sắp nhào vào choảng nhau, tôi dợn nghĩ, nếu Tang Chính Bạch mà biết tôi cũng liên quan đến vụ ẩu đả này, có khi lão sẽ lại gô đầu tôi về để thuyết giáo mất. Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, tôi đứng dậy, định bụng kéo Trịnh Giải Nguyên đi.
“Sao đấy? Tính trốn à?” Hiển nhiên, Thi Hạo chẳng biết “thấy đủ thì phải thu tay” là thế nào, gã thấy tôi lôi kéo Trịnh Giải Nguyên thì mặt mày càng thêm hung hăng càn quấy.
(*) 见好就收: thấy được rồi thì thu tay, chỉ làm việc có chừng mực.
“Mẹ mày nữa, mày bảo ai trốn?” Trịnh Giải Nguyên xắn tay áo chuẩn bị lao lên.
Tôi đứng chắn giữa cậu ta và Thi Hạo, trầm mặt quát: “Thi Hạo, đủ rồi đấy.”
Dẫu sao nhà họ Tang và nhà họ Thi cũng là đối tác làm ăn cuả nhau, tôi cho rằng Thi Hạo không nể mặt tôi thì cũng sẽ giữ chút thể diện cho Tang Chính Bạch mà xí xóa. Nhưng chắc thằng Thi Hạo này bị ngu thật, gã không những phớt lờ dụng ý của tôi mà còn chĩa mũi giáo vào tôi.
“Làm sao, mày tưởng mình là ông chủ thật đấy à? *** mẹ, bớt ra lệnh cho tao đi.” Thi Hạo giễu cợt, “Trịnh Giải Nguyên sẵn lòng làm con chó chạy quanh mày, nhưng tao thì đéo.”
Câu nói này đã hoàn toàn kích động Trịnh Giải Nguyên, cậu ta sửng cồ, muốn vượt qua tôi nhào sang chỗ Thi Hạo: “Mày nói ai là chó! *** con mẹ, mày mới là chó đấy, mẹ mày là con chó cái lên giường với cả vạn thằng. Mày tưởng mày được người nhà họ Thi nhận mặt là mày thành thiếu gia thật à? Bố *** vào. Mày với con mẹ mày mãi mãi là cái thứ giẻ rách thổ tả người ta đéo thèm nhìn đến!”
(*) 上不了台面 (thành ngữ): tốt hơn nên giữ dưới bàn, chỉ những thứ tầm thường, quá kém để phơi bày cho người khác thấy.
“Giữ nó lại.” Tôi nghiêng đầu, quắc mắt với đám “anh em” vô dụng phía sau, ra hiệu cho bọn họ giữ Trịnh Giải Nguyên lại, đừng để cậu ta tiếp tục rống lên nữa.
Đã chẳng thể dùng từ “khó coi” để hình dung ra vẻ mặt lúc này của Thi Hạo. Thân thế luôn là nỗi đau mà gã không bao giờ muốn đề cập tới, Trịnh Giải Nguyên ngang nhiên chọc ngoáy vào chỗ đau đó của gã trước mặt bàn dân thiên hạ thế này thì đêm nay xác định không thể giơ cao đánh khẽ được nữa rồi. Gã nhìn Trịnh Giải Nguyên như thể đang nhìn một miếng thịt, hay đúng hơn là một miếng thịt máu me nhầy nhụa sắp bị cái máy xay của gã nghiền ra nát vữa.
Hết thằng này đến thằng khác… Sao chúng mày không đợi tao đi cho khuất mắt rồi hẵng phát rồ phát dại với nhau? Tôi ấn vào ngực gã, ngăn không cho gã tiến lên phía trước.
Gã gầm lên đầy hung ác: “Tránh ra!”
“Đừng có nhào lên nữa, mày cứ thế này thì e rằng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.” Tôi buông lời cảnh cáo.
“*** mẹ!” Thi Hạo trừng mắt nhìn tôi, gật gật đầu, “Được lắm.” Trong tình huống này gã vẫn nở nụ cười, dù gương mặt đã co quắp vặn vẹo.
Tôi cau mày, điệu cười của gã khiến tôi gai cả người.
“Vậy thì để bố xử luôn cả mày!” Gã đột ngột sấn sổ đến trước mặt tôi, sau đó thì thầm ra vẻ bằng thanh âm mà chỉ có tôi và gã nghe được, “Tao nghe mấy con đàn bà từng ngủ với mày kể, rằng khắp cơ thể mày in hằn các vết bỏng do thuốc lá gây ra, trên lưng, trên eo, rồi cả trên mông nữa, hồi bé bị bảo mẫu bạo hành à? Sao mà đáng thương thế. Mày biết tụi tao bàn luận như thế nào sau lưng mày không?”
“Mẹ tao có tệ thế nào đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn hai đứa chúng mày, cái loại chỉ có mẹ đẻ chứ đéo có mẹ nuôi.”
Cồn xộc thẳng lên óc khiến trí nhớ của tôi đứt quãng, đến khi kịp định thần thì xung quanh đã văng vẳng tiếng la hét thất thanh. Tôi đè Thi Hạo xuống đất, một tay bóp cổ gã, tay còn lại giơ cao chai rượu bằng thủy tinh vỡ còn một nửa.
Rượu và máu hòa vào nhau, dính nhoe nhoét trên mặt Thi Hạo, một vệt máu gớm ghiếc kéo dài từ trán xuống tận khóe mắt gã. Máu tươi phủ đầy mắt nhưng gã vẫn cười.
“Mày có gan thì giết tao đi!” Máu chảy xuôi theo khóe môi đang giương cao của gã, nhuộm đỏ cả kẽ răng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!