Nhất Niệm Chi Tư

Chương 9: 8


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Edit: OhHarry

“Lần này ôm vào lòng, nóng quá.”

***

“Xin lỗi, cậu vừa nói gì cơ?” Kỷ Thần Phong khẽ cau mày như thể không nghe rõ lời tôi nói.

Giả vờ giả vịt.

Tôi ngả thẳng ra lưng ghế, bắt chéo tay trên đầu gối và lặp lại một lần nữa, “Bác sĩ Kỷ, cậu thích giọng tôi à?”

Sợ câu hỏi của mình chưa đủ rõ ràng, tôi còn bổ sung thêm, “Kiểu ‘nắng cực’ ấy.”

Ngẫm lại thì mỗi lần nghe thấy giọng tôi, hắn đều có những phản ứng phi lý một cách thái quá.

Từ xưa đến giờ, vì nhiều lý do không thể giải thích mà cánh đàn ông thường không kiểm soát được phần dưới của mình. Mê muội giọng một ai đó cũng chẳng phải điều không thể. Và càng là chuyện thường tình, không có gì đáng ngạc nhiên khi người ta chỉ nghiện giọng của mình trong khi ghét cay ghét đắng những khía cạnh còn lại.

Điều này có thể giải thích tại sao Kỷ Thần Phong vừa có phản ứng sinh lý với tôi, vừa tỏ thái độ không ưa tôi.

“Tôi nghĩ là cậu hiểu lầm rồi…”

Ngoài miệng thì Kỷ Thần Phong nói “hiểu lầm”, nhưng sau khi thốt ra bảy tiếng, hẳn chẳng ho he thêm gì nữa. Có lẽ hắn là kiểu người như vậy, không biết thanh minh sao cho phải nên chỉ đành một mực phủ nhận.

Vì đã linh cảm trước rằng Kỷ Thần Phong sẽ không chịu thừa nhận nên tôi chẳng định tranh luận với hắn về việc đúng hay sai nữa. Tôi điềm nhiên hùa theo lời hắn nói như thể không có chuyện gì.

“Ờ, đúng là tôi hiểu lầm thật.” Tôi nói, “Tôi chỉ nghĩ linh tinh thôi nên bác sĩ Kỹ đừng bận tâm làm gì nhé. Ai mà chả có lúc cơ thể gặp vấn đề, chuyện hôm đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, chúng ta cứ quên đi vậy.”

Có vẻ Kỷ Thần Phong đang muốn giải thích thêm, nhưng sau khi trầm tư một lúc thì hắn lại từ bỏ. Mà kể cũng phải, tôi đã giữ thể diện cho hắn rồi thì ngoài việc thuận theo, hắn đâu còn cách nào tốt hơn.

Thấy Kỷ Thần Phong không còn tâm trạng gọi món, tôi thẳng thừng lấy thực đơn từ chỗ hắn rồi gọi nhân viên phục vụ tới.

“Cậu ăn kiêng gì không?” Tôi hỏi.

Kỷ Thần Phong lắc đầu.

Khi không lên tiếng, hắn mang lại cho người ta cảm giác vô cùng trầm lặng, thậm chí là đáng thương.

Gấu Bắc Cực mà lại đi giả làm hải cẩu con sao, khó chịu.

Sau khi gọi vài món đặc trưng, nhân viên phục vụ soát lại tên các món rồi cầm thực đơn rời đi.

“Thật ra hôm nay tôi đến đây chủ yếu là vì chuyện khác…” Tôi thản nhiên chuyển chủ đề, “Dạo này tôi đang tính sửa sang lại nhà cửa. Sợ sức khỏe của Tiểu Thảo bị ảnh hưởng bởi khói bụi và tiếng ồn nên tôi định gửi nó vào bệnh viện thêm nửa tháng nữa.”

Lấy đâu ra chuyện sửa sang lại nhà cửa, nhưng so với việc phải đến quán ăn bẩn thỉu đó mỗi ngày thì đưa con rùa vào bệnh viện thú y cho Kỷ Thần Phong chăm sóc sẽ dễ dàng và thuận tiện cho tôi hơn một chút. Trước khi tìm ra phương án tốt hơn, con rùa là lí do duy nhất mà tôi có thể vin vào để tiếp cận hắn, tôi phải tận dụng nó thật triệt để.

“Nửa tháng à…” Kỷ Thần Phong ngẫm nghĩ trong thoáng chốc rồi đưa ra yêu cầu mà tôi không tài nào hiểu nổi, “Tất nhiên cho nằm viện tiếp cũng không sao, nhưng tôi mong cậu Tang có thể thường xuyên đến thăm nó sau giờ làm việc.”

Tôi quan sát sắc mặt hắn một cách kĩ lưỡng, phát hiện hắn đang nghiêm túc thật thì thấy hơi lố bịch: “Nó sẽ nhớ tôi à?”

“Sẽ.”

Vì quá nghiêm túc nên trông biểu cảm của hắn chẳng có vẻ gì là hài hước, tuy nhiên, nó lại khiến người ta muốn phì cười.

Tôi cười rung cả vai, hắn lại trưng ra vẻ mặt y chang chú hải cẩu con khiến tôi không thể ngưng cười.

“Xin lỗi nhé, tại đằng ấy thú vị quá.” Tôi lau nước mắt trên khóe mắt, cố gắng đằn khóe môi xuống.

Kỷ Thần Phong cụp mi, hắn không tức giận, cũng không tiếp tục phát ngôn ra những câu làm cho người ta phải phì cười nữa, hắn với lấy cốc nước chanh trước mặt và làm một tợp.

Bạn đang đọc bộ truyện Nhất Niệm Chi Tư tại truyen35.shop

Xét cho cùng thì đây cũng chỉ là một quán cà phê kiểu Hồng Kông tầm thường nằm trong góc phố, vì không hợp khẩu vị nên tôi chỉ ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống. Trong khi đó, Kỷ Thần Phong lại ăn rất ngon miệng, một mình hắn ngốn gần hết chỗ thức ăn trên bàn.

Để nước ép không dây vào áo blouse, hắn cởi áo ra rồi vắt lên lưng ghế, để lộ ra chiếc áo đồng phục cộc tay màu xanh nhạt.

Vì chỉ ngồi cách nhau một khoảng gần nên tôi có thể quan sát rõ ràng đường nét cơ bắp trên cánh tay hắn. Trông thế này thì chắc có thể đè bất cứ người đàn bà… À không, bất cứ thằng đàn ông nào lên tường cũng được nhỉ?

Xét từ chiều cao và cơ bắp tay của Kỷ Thần Phong, hẳn rằng cơ đùi của hắn cũng không kém cạnh. Chỗ cơ bắp này sẽ không bị mất đi một cách dễ dàng, xúc cảm cũng tốt hơn so với kiểu tăng cơ nhờ chế độ ăn kiêng hay sử dụng thực phẩm hỗ trợ tăng cơ.

Tiếc thay chúng lại phát triển trên cơ thể của Kỷ Thần Phong.

Thấy Kỷ Thần Phong gần như đã ăn xong, tôi gọi nhân viên phục vụ để thanh toán chi phí bữa ăn.

“Cậu ăn ít thế, không hợp khẩu vị à?” Kỷ Thần Phong đưa mắt nhìn chiếc đĩa đựng xương sạch sẽ của tôi.

Đâu thể nói thẳng ra là trình độ nấu nướng của nhà hàng này chẳng khác nào trứng luộc lẫn với vỏ rồi bị nghiền nát bằng chân? Hắn vừa xơi kha khá đống rác này xong đấy.

“Không, đồ ăn ở đây ngon lắm, vấn đề là do tôi. Sáng nay tôi ăn nhiều quá, giờ vẫn hơi no nên không ăn thêm được gì.”

Sau khi giải thích một cách khéo léo, Kỷ Thần Phong không còn nghi ngờ gì nữa.

Thanh toán xong, tôi và hắn cùng nhau rời đi, lúc về đến cửa bệnh viện thú y thì Kỷ Thần Phong dừng lại.

“Cậu… vào trước đi.” Hắn lấy bao thuốc lá đã quắt queo lại ra khỏi túi quần mình.

Ăn xong mà làm thêm một điếu thuốc thì đúng là sướng như lên tiên. Tôi từng trải qua thú vui này, nhưng hiện tại tôi cần dốc sức để tránh nhớ lại cảm giác đó.

Tôi để hắn đứng một mình ở ngoài rồi đẩy cửa bước vào bệnh viện, nhờ y tá ở quầy lễ quân làm thủ tục gia hạn cho con rùa.

Đến khi Kỷ Thần Phong hút thuốc xong và trở vào, mọi thủ tục đã được hoàn tất. Tôi cho hắn xem biên lai thanh toán trong điện thoại, Kỷ Thần Phong không nói gì mà chỉ xách chiếc hộp nhựa màu trắng đựng con rùa về gian phòng làm việc nhỏ.

Tôi đi theo hắn, sau khi vào phòng thì đóng cửa lại.

Kỷ Thần Phong cẩn thận nhấc con rùa đã bình phục ra rồi đặt nó vào trong bể thủy tinh.

Gian phòng nhỏ không có cửa sổ, vì là môi trường khép kín nên dễ tạo điều kiện cho một số mùi tích tụ. Mùi thuốc lá ám trên người Kỷ Thần Phong xộc thẳng vào phổi tôi, kích thích hệ thần kinh trung ương khiến tôi tiết nước bọt một cách mất tự chủ và tim đập nhanh hơn.

Ngay khi tôi đang gắng sức dằn cơn thèm thuốc đương dâng trào xuống, một chai… sữa chua trái cây đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Tôi đưa mắt dõi theo bàn tay sạch sẽ, mảnh mai kia và trông thấy khuôn mặt của Kỷ Thần Phong.

“Sữa chua này, có thể uống lúc đói.” Hắn giải thích.

Tất nhiên tôi biết nó là gì, tôi chỉ không hiểu tại sao hắn lại đưa chai sữa chua cho mình. Thứ này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi ngay cả khi tôi còn bé, kể từ lúc cai rượu, cà phê trở thành thức uống duy nhất mà tôi sử dụng, tất cả các loại cà phê đắng. Có lẽ sữa trong cà phê là thứ duy nhất có thể liên quan đến sữa chua, nhưng cấu trúc của hai thứ này lại khác nhau một trời một vực. Tôi uống được latte không có nghĩa là tôi bằng lòng thử sữa chua trái cây…

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy chai sữa chua, và để thể hiện rằng mình đang rất cần nó, tôi vặn ngay nắp ra và hớp một ngụm.

Chua, ngọt và sền sệt, kinh phát ói lên được…

Phải mất một lúc tôi mới nuốt được hụm sữa chua xuống, tôi vặn chặt nắp chai, tính vứt nó vào thùng rác khi đi ra ngoài.

“Không ngờ bác sĩ Kỷ lại thích loại này đấy.”

Hải cẩu con chưa cai sữa thật đấy à?

“Được người ta cho.” Kỷ Thần Phong mở tủ ra, để lộ một dãy đồ uống cất bên trong.

Hắn đưa đồ người khác cho cho tôi uống ư. Chỉ trong một thời gian ngắn, thứ mùi kì lạ trong xoang miệng mỗi lúc một khiến tôi không thể chịu nổi. Tôi đặt chai sữa chua xuống, nói mình cần vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi súc miệng một cách kĩ càng và rửa mặt bằng nước lạnh, tôi đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cơn thèm thuốc lá bị Kỷ Thần Phong khơi lên cũng đã thuyên giảm. Tôi rút ra một lượng lớn khăn giấy rồi vừa lau tay, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh. Mới đi được vài bước, tôi đã nghe thấy tiếng ai đó kêu la ở phía cuối cầu thang.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhất Niệm Chi Tư, truyện Nhất Niệm Chi Tư , đọc truyện Nhất Niệm Chi Tư full , Nhất Niệm Chi Tư full , Nhất Niệm Chi Tư chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top