Ban ngày âm trầm, thời gian buổi chiều, tuyết trắng loạn xạ mà xuống, lớn như thiên nga múa, có vẻ đẹp, kinh tâm động phách, hai màu đen trắng duy nhất, gợn sóng hơi âm u.
Ánh sáng dưới hành lang rọi sáng tuyết, tuyết lại vào bên trong ánh sáng, mỹ cảnh ngày đông, nhảy vào tiên cảnh, cũng bất quá như thế.
Ban đêm của cung đình, không giống cùng dân gian, chung quanh thủ vệ đi lại, chỉ tăng không giảm, Phù Vân thay đổi thân xiêm y của Thần Sách Quân, đứng ở ngoài thành cung Trung Cung, bóng đêm như vẩy mực, theo canh giờ Ôn Tịnh cho đối chiếu, Chu đế lúc này chắc ở Tử Thần điện, chỉ cần một phút thời gian, hắn liền có thể đem người mang khỏi nơi này.
Khi hắn đến thu lại khí tức, vẫn chưa thu hút người ngoài nghi, khi muốn vào Trung Cung, bỗng dưng phát hiện khí tức Thuần Dương bên trong Trung Cung tăng nhiều, Chu đế ở chỗ này, không vội vàng được, hắn chỉ đành ở bên ngoài kiên trì chờ, cách Chu đế gần quá, tất sẽ bị cô phát hiện tung tích.
Bên trong tẩm điện, đốt lửa than, so với gian ngoài ấm áp hơn nhiều.
Y Thượng Vân đi vào, nhịn không được ý nóng như vậy, liền đem áo ngoài cởi đi, một thân thường phục nhàn tản, vải vóc nhu hòa, có vẻ dáng người cô như xa núi gần sông, sóng lớn không thịnh hành.
Khí thế đế vương nhiều năm gây ra, không để cho cô mở lời, liền có uy nghi khiến người ta không dám đối diện.
Sau khi cô thay y phục, đi đến phía trong phòng, tia sáng tức thì liền tối sầm, gảy ngón tay một cái đốt ánh nến, ánh mắt rơi vào trên thiếu nữ bên trong góc của giường nhỏ, áo đơn màu trắng, tóc dài liên miên, vùi đầu giữa gối, biết rõ cô đến mà không đứng dậy.
Đối với đứa con của mình, cô cũng lười tính toán, ngồi trên bên giường, trầm giọng nói: "Ngươi nên làm ầm ĩ đủ rồi, chớ ép đến trẫm mất đi kiên trì cuối cùng."
Thiếu nữ dường như không nghe thấy, cả hô hấp cũng không từng biến động, không ngẩng đầu không nói lời nào cũng không có vẻ kinh hoảng ngày ấy, người trước mắt nói hình như không có quan hệ gì với nàng.
Mấy ngày qua, Y Thượng Vân cũng quen sự trầm mặc của nàng, chính mình ngồi chốc lát, cũng lập tức đứng dậy rời đi, cô có rất nhiều thời gian hao tổn tiếp với đứa bé này, không vội vã nhất thời.
Thời gian lâu dài, nàng thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi Y Thượng Vân rời đi, trong phòng yên tĩnh đến lợi hại, tay Mục Tương Lạc gác ở trên đầu gối không khỏi tự động run lên, ngước mắt nhìn tới, bỗng dưng đứng dậy, mặc kệ vết thương trên người đau xót, đem chén trà trên bàn, bình hoa bên trong góc, đồ ngọc trên tủ, toàn bộ quét rơi xuống đất.
Trung Cung xa hoa, bên trong để đều là tinh phẩm giá trị liên thành, bị nàng mấy hơi phá huỷ, nghe thanh âm ầm ỹ, cung nhân đều sợ đến đi vào, quỳ ở một bên, kêu tam điện hạ bớt giận, cũng không dám tiến lên kéo lấy nàng.
Làm như ném đủ rồi, Mục Tương Lạc đem tầm mắt rơi vào trên người cung nhân bên cạnh, lảo đảo vài bước đến gần, cầm lấy lọ hoa hoàn hảo cuối cùng nện ở bên cạnh bọn họ, quát lạnh: "Cút..
Cút khỏi tẩm cung này..
Cút"
Người mười lăm mười sáu tuổi, phát một ít tính khí cũng là chuyện thường, cung nhân hầu hạ mấy ngày, cũng biết nàng cùng bệ hạ sinh hiềm khích, không dám đợi lâu, đều hốt hoảng thoát đi.
Thỉnh thoảng có người đi Tử Thần điện, lén lút đi bẩm báo bệ hạ.
Mục Tương Lạc thấy người rời khỏi, chính mình liền mất đi khí lực quanh thân, hai chân như nhũn ra, co quắp ngồi dưới đất, vết thương trên người đau như thủy triều vọt tới, trong thiên địa đối với nàng dường như chỉ còn dư lại đau đớn.
Sau mấy hơi, trước mắt có thêm bóng râm nặng, nàng ngẩng đầu nhìn mặt mũi quen thuộc kia, vẻ mặt thống khổ, lạnh nhạt nói: "Ngươi đã đến rồi, bọn họ đều đi rồi, chúng ta nói chuyện chút."
Nàng cũng không phải là người càn quấy, cử chỉ vừa rồi, chẳng qua muốn đem những con mắt kia đẩy ra thôi.
Phù Vân ngồi chồm hỗm xuống, nhìn dung nhan trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng, lần đầu thấy được nàng chật vật như vậy, bạch y trên vai giống bị dòng máu nhuộm thành hồng nhạt, tim như bị đao cắt, chỉ nói: "Trước mắt cũng không phải là ảo thuật, thiếu tư mệnh có muốn đi cùng thuộc hạ không."
Trước mắt cũng không phải là ảo thuật..
Một lời làm như đánh tan phòng hộ cuối cùng trong lòng nàng, nàng hoảng hốt giây lát, viền mắt nóng lên, ánh mắt nhìn về phía Phù Vân, cay đắng âm u, nàng lắc đầu nói: "Ta không học ảo thuật, cấm môn nhân tập pháp thuật này, bởi vì nàng không thích, nàng nói nghịch thiên mà làm, ta liền tin.
Mà thân ta vùi lấp trong ảo thuật, nàng cũng không tin.
Phù Vân, ta..
Coi thật sự là người ác độc sao..
Ta đùa bỡn lòng người, tính toán nham hiểm..
Nhưng ta chưa bao giờ..
Chưa bao giờ nghĩ qua.."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
"Thiếu tư mệnh, chớ suy nghĩ nhiều, thời gian không nhiều, thời gian một phút, cần phải đi." Phù Vân khẽ cười, hai người nàng ở chung thời gian rất lâu, nàng là người thế nào, hắn tự biết, nhìn thấy giọt lệ khóe mắt kia của nàng, chỉ nói: "Khóc vì loại người này, có đáng không?"
Nghe đến rời khỏi, trong mắt Mục Tương Lạc loé ra mừng rỡ nhàn nhạt, nhưng mà chớp mắt lại tản đi, bất lực nói: "Tiêu Nhiên ở bên ngoài, không ra được, chắc sẽ hại ngươi, thừa dịp bọn họ chưa phát hiện, ngươi nhanh chóng rời đi."
Phù Vân nói: "Tiêu Nhiên không ở bên ngoài, chỉ một phút thời gian, quyết đoán nhanh chóng, nơi đây như lao tù, linh lực ngươi bị phế, Chu đế đối với ngươi không bằng quá khứ, việc ngươi là thiếu tư mệnh, vẫn là một cây gai trong lòng nàng, rút không đi."
Mục Tương Lạc vắng lặng, Phù Vân lại nhân cơ hội nói: "Thiếu tư mệnh, hôm nay ta lại đây cần phải mang ngươi đi, ngày ấy bên trong ảo thuật, ngài lấy mạng cứu ta, hôm nay ta cũng như vậy."
Phù Vân xưa nay làm việc trầm ổn, nếu như không có chuẩn bị vẹn toàn, sẽ không tùy tiện vào cung, Mục Tương Lạc chậm chạp không dám đáp lời, chỉ kinh ngạc mà nhìn bóng đêm, trái tim nhất thời đau lên, quay đầu nhìn về phía Phù Vân, dưới vẻ mạch ấm áp ẩn giấu then chốt nhàn nhạt.
Tuy nàng bị phế, nhưng nàng vẫn cứ là thiếu tư mệnh Thái Nhất Môn, Huyết Ngọc Lệnh còn ở trong tay nàng, nàng đóng lại con mắt, kiên quyết nói: "Rời khỏi!"
Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn làm, Mạc Cửu Diên còn sống rất tốt, không phải sao?
Phù Vân thấy nàng thả lỏng, trong lòng rất là mừng rỡ, vội để nàng đổi xiêm y cung nhân, dẫn nàng từ cửa chính đi ra ngoài, Tiêu Nhiên không biết đi tới nơi nào, Phù Vân dùng ảo thuật, hai người ra Trung Cung.
Ôn Tịnh chờ ở cửa chính, nàng là tư mã tuần thành, có quyền lợi tự do ra vào cung đình, thấy Phù Vân đắc thủ, lập tức mang theo nàng đi cửa thành, để bắc môn mở ra cửa nhỏ, không chút biến sắc mà đem người đưa ra thành.
Nàng xem thấy vẻ mặt thống khổ của Mục Tương Lạc, quyết tâm, nói thẳng: "Đi rồi chớ trở về nữa, thiếu vật gì, phái người trở về tìm ta thì được, bệ hạ đa nghi, đã không phải năm đó."
Sau khi vào quan trường, nàng cũng là rõ ràng gian nguy trong đó, đế vương đa nghi, chuyện của gian đình hoàng gia, khó có thể làm cho rõ ràng, nếu bệ hạ có lựa chọn, chi bằng rời đi, dường như chưa bao giờ từng trở về.
Ôn Tịnh vừa nói, để Mục Tương Lạc ngẩn ra, Y Thượng Vân trong mắt nàng, anh minh quả đoán, làm việc tài đức sáng suốt, nhưng hôm nay lại nói đế vương đa nghi, nàng rất mệt, liền tựa ở bên trong xe ngựa, thở dài nói: "Ta đều biết, ngươi phải cẩn thận."
Một màu mờ mịt quét sạch sẽ, giữa lông mày nhiều hơn mấy phần vẻ u sầu, Ôn Tịnh giục ngựa hồi phủ, mẫu thân còn chưa nghỉ ngơi, nàng đẩy cửa mà vào, mẫu thân hơi ngẩng đầu, thấy là nàng, cũng không nhiều lời, thả ra ngọn bút trong tay, chỉ nói: "Ngươi hồn vía lên mây, ngày mai làm sao hầu người."
Nhìn lên ánh mắt ân cần của mẫu thân, trong lòng Ôn Tịnh càng rối rắm, mím môi nhẫn nại hồi lâu, mới nói: "A nương, bệ hạ có phải hiền quân không?"
Ngông cuồng nghị luận quân thượng, chính là bất kính, nếu như thường ngày, Ôn Ngọc đã sớm trách cứ, hôm nay thấy viền mắt hơi đỏ lên của nàng, có một tí không rõ trong chớp mắt, liên quan với việc phát sinh Trung Cung, bất đắc dĩ nói: "Cảnh nội Bắc Chu trời yên biển lặng, chính trị rõ ràng, bên trên Cửu Châu duy chỉ Bắc Chu mạnh nhất, quốc uy hiển hách, ngươi nói chính tích bệ hạ thế nào, cùng hai chữ hiền quân có liên quan không?"
"Chính trị rõ ràng..
Bạn đang đọc bộ truyện Nhất Thế Tích Hoàng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhất Thế Tích Hoàng, truyện Nhất Thế Tích Hoàng , đọc truyện Nhất Thế Tích Hoàng full , Nhất Thế Tích Hoàng full , Nhất Thế Tích Hoàng chương mới