Lúc này đây, Lý Lâm Ngọc đang ngồi trên giường gỗ, gương mặt trắng nhợt, trên trán đỗ ra không ít mồ hôi ướt đẫm. Nàng hai tay nắm chặt vào nhau, nơi gót chân vô cớ lại bị đau đớn đến không đứng lên nổi. Tại nơi đó như thể có hàng trăm mũi kim đâm vào bên trong da thịt. Nàng vì cơn đau quá lớn mà đuôi mài nhíu chặt lại.
A Lan đứng bên cạnh vội nói thay chủ tử của mình.
"Nương nương vừa rồi vẫn rất tốt, không hiểu sao khi về đến Loan Bảo cung để chuẩn bị thay đổi y phục hiến vũ mừng thọ thì bên chân bị đau đớn không ngừng."
Lương Giai Mộc thầm suy nghĩ, không phải lúc ở đại điện vẫn rất ổn sao? Nàng vừa rời khỏi đã xảy ra chuyện rồi, nhất định đây không phải là trùng hợp mà phía sau có người âm thầm ám hại. Nàng nhẹ ngồi xuống kiểm tra một bên chân của Lý Lâm Ngọc, không nhìn thấy bất kì vết thương nào ở đó. Nếu đã vậy thì chỉ có thể là bị người khác hạ dược mà thôi.
Phía bên dưới các quan viên đã bàn luận xôn xao, kiến Thái hoàng Thái Hậu cũng có chút nóng lòng. Bà ta hướng về phía Nam Cung Lập dò hỏi.
"Ngọc Quý Phi như thế nào còn chưa đến?"
Nam Cung Lập cũng không biết vì sao Ngọc Nhi đã lâu như vậy vẫn chưa trở lại. Thời gian lui xuống chuẩn bị cũng đã trôi qua, không biết nàng có xảy ra chuyện gì hay không.
"Nếu hoàng thượng đã nói như vậy thì cứ đợi thêm một chút nữa đi."
Thời gian lại trôi qua, bên dưới đã có không ít những lời bàn tán ngày một nhiều hơn. Thái hoàng Thái Hậu ngồi phía trên cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa, thái độ lộ vẻ không vui.
Hạ Hương ngồi phía bên gần đó liền cảm thấy thời cơ của nàng ta đã tới. Trong lòng thầm vui mừng, Lý Lâm Ngọc sẽ không thể đến được. Tiêu Hương tán mà nàng đã hạ tác dụng không phải tầm thường, nàng đã cho người âm thầm theo dõi tận mắt nhìn thấy Ngọc Quý Phi mang giày hoa mà nàng tặng. Đã như vậy thì nàng hôm nay sẽ thay Lý Lâm Ngọc thể hiện tài nghệ.
"Hạ Hương xin ra mắt thái hoàng thái hậu."
"Đây là...?"
"Thần nữ tên gọi Hạ Hương, may mắn được hoàng thượng sắc phong làm phi tử trong cung."
"Thì ra là người của Hạ Gia, nàng muốn nói gì sao?"
Hạ Hương vẫn chưa nói xong thì phía sau đã nghe tiếng nói vang đến.
"Lâm Ngọc bái kiến thái hoàng thái hậu."
Tất cả mọi người lúc này đều hướng mắt về phía phát ra giọng nói kia. Bọn họ khi đấy mới phát hiện Ngọc Quý Phi không biết từ khi nào đã bước vào rồi. Nàng hiện tại xiêm y thanh lệ vô cùng đẹp mắt, tóc đen dài mềm mại tựa mây xanh đến cuối thắt lưng, càng làm tôn lên dáng vóc cân xứng tuyệt đẹp. Gương mặt nhẹ nhàng thanh tú như ngọc, ánh mắt trong sáng tựa sao trời.
"Ngọc Nhi, nàng đến rồi sao?"
Nam Cung Lập vừa rồi còn lo lắng Ngọc Nhi của hắn xảy ra chuyện gì nên mới chậm trễ. Hiện tại thấy nàng yên ổn xinh đẹp động lòng người như vậy khiến hắn an tâm hơn nhiều.
Đúng, thân ảnh trước mặt bọn họ chính là Lý Lâm Ngọc, nhưng không phải là Ngọc Quý Phi thật sự mà chính là Lương Giai Mộc. Nàng dịch dung giả thành bộ dạng của nàng ấy mà đến.
Từ lúc Lương Giai Mộc bước vào thì Hạ Hương không khỏi bị kinh ngạc, nàng không tin được Lý Lâm Ngọc lại có thể không bị thương tổn gì mà đến được đây. Chuyện này sao có thể xảy ra chứ, nàng đã cho người bí mật quan sát, rõ ràng Lý Lâm Ngọc bị trúng dược đến bước đi cũng không thể bước nổi. Nhưng người hiện tại...
Thái hoàng Thái Hậu tiếp tục lên tiếng nói.
"Ngọc Quý Phi nếu đã chuẩn bị chu đáo thì cũng nên múa một điệu cho ai gia xem thử."
"Ngọc Nhi xin tuân lệnh."
Hai bên cổ cầm cũng bắt đầu tấu khúc, âm thanh trầm thấp du dương nghe đến mê mẩn. Lúc thì nhẹ nhàng như suối, lúc thì vang vọng như thác đỗ. Lương Giai Mộc cảm nhận âm khúc mà từ từ cảm thụ mà múa lên điệu Mỹ Nhân Bế Nguyệt, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển vô cùng sinh động. Mỗi một động tác đều rất thuần thục như thể đã đạt đến cảnh giới xuất thần. Người và nhạc khúc như hòa vào nhau thành một. Nàng ở nơi này nhảy múa không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt si mê của người xung quanh. Không gian hiện tại vì một điệu múa của nàng mà trở nên im ắng, nơi đây chỉ có tiếng đàn và giai nhân.
Vì sao Lương Giai Mộc lại biết múa còn có thể múa xuất thần đến như vậy. Chuyện này phải nói đến thời gian trước cùng sư phụ của nàng hành tẩu khắp nơi. Đã đến nhiều nơi như vậy cũng học được không ít thứ. Nhiều nơi ở đâu cũng bao gồm luôn việc đi đến các kĩ viện, thanh lâu. Bàn về tấu đàn ca múa thì làm sao qua được những kĩ nữ chốn thanh lâu. Nàng cũng tiện thể học được một ít, không ngờ sau này lại vô cùng hữu dụng. Sau khi sáng lập ra môn phái, lúc ra tay làm nhiệm vụ thì nàng đã đóng giả thành không biết bao nhiêu dạng người, mỗi một thứ đều đem tìm hiểu một chút. Đến nay tài nghệ cũng từ đó mà trở nên không tệ.
"Hay...hay quá."
"Đúng thật là rất đặc sắc..."
Thái hoàng Thái Hậu vốn rất thích xem ca múa, bà ta năm xưa cũng là một tài nữ tinh thông vũ nghệ. Nhớ năm đó vì một điệu múa mà bản thân lấy được ân sủng của hoàng thượng, từ đó một bước bay cao trở thành phượng hoàng. Nhìn người trước mặt như nhìn thấy bản thân của mình hơn bốn mươi năm trước. Trong lòng cảm thấy vui vẻ mà mỉm cười.
"Tốt lắm...ai gia rất hài lòng."
"Tạ thái hoàng thái hậu khen ngợi."
Có thể nói một màng vừa rồi đã nhận được không ít lời khen ngợi, xem như cũng rất thành công. Bỗng nhiên phía bên cạnh nàng vang lên tiếng nói lớn.
Người đó chính là Hương Phi.
Nàng ta đã cho người thám tính cẩn thận, xác định Lý Lâm Ngọc đã bị trúng dược quả thật không sai lệch. Trong lòng không ngừng nảy sinh nghi ngờ, cuối cùng liền cương quyết đứng dậy vạch tội nàng.