Hạ Kiến Vi càng lớn tuổi thì càng không thích nổi giận, nếu mấy năm trước anh mà biết có người đập phá quán anh, xem chừng tên đó sẽ bị anh đánh cho bể đầu. Hạ Kiến Vi xoay vô lăng, quay trở lại quán, trong quán là một đống hỗn độn. "Có thấy chúng trông như thế nào không?" Quản lý lắc đầu, "Bọn họ che kín mít, cầm gậy bóng chày đi vào đập, hoàn toàn không ngăn được." "Mở camera lên xem xem." Không thấy có vấn đề gì từ camera theo dõi, ít nhất là không thấy rõ mặt mũi ra sao, vừa nhìn là biết có chuẩn bị mà đến. Hạ Kiến Vi gật đầu, "Có ai bị thương không?" "Không có, nhưng lúc ấy có không ít khách, bị hoảng sợ không nhẹ." Quản lý quán miễn đơn cho khách ngay tại chỗ, còn tặng kèm một tấm thẻ hội viên. "Được, tôi biết rồi, tôi gọi điện thoại đã." Hạ Kiến Vi cầm điện thoại đi ra ngoài. "Alo, chú Ngô, là cháu, Kiến Vi đây, chỗ của cháu xảy ra chút chuyện." Hạ Kiến Vi nói chuyện điện thoại xong không bao lâu thì có cảnh sát tới. Quản lý vốn thấy cảnh sát thì hơi sợ, nhưng khi thấy cảnh sát trưởng lại châm thuốc cho Hạ Kiến Vi, trong lòng cũng lập tức bình ổn lại. Trong lòng Hạ Kiến Vi đại khái đã có manh mối, chuyện này hơn phân nửa là do Lư Ngư tìm người làm. Nếu đối phương vội vã tìm chết như vậy, anh cũng không ngại thành toàn cho gã một chút. "Anh Lưu, chuyện này nhờ anh nhé, hôm nào mời anh ăn cơm." Hạ Kiến Vi đi ra cửa tiễn người, người nói chuyện với anh trông khoảng hơn ba mươi tuổi, nét mặt từng trải. "Được, tôi biết rồi, ăn cơm thì không cần đâu, thằng nhóc cậu thành thật một chút là được." Người đàn ông được Hạ Kiến Vi gọi là anh Lưu phất tay. "Đội trưởng, đây là công tử nhà ai mà lại để cục trưởng phải tự mình gọi điện tới thế?" Lưu Trạch Dương rít hơi thuốc, ánh mắt có vài phần tối tăm không rõ, "Có nói cậu cũng không biết, sau này gặp thì khách sáo một chút là được, thằng nhóc đó không dễ chọc đâu." Đương nhiên Hạ Kiến Vi không dễ chọc. Lúc Lưu Trạch Dương còn là một thanh niên ngơ ngác vừa mới đến cục cảnh sát bên này làm việc, thì Hạ Kiến Vi chính là khách quen của cục cảnh sát bọn họ, đi vào không tới nửa tiếng lại đi ra, không phải vì ẩu đả đánh nhau thì là vì tụ tập đua xe. Nhưng chú của người ta là cục trưởng cục cảnh sát, ai cũng không làm gì được anh. Mấu chốt là tính tình của thằng nhóc này ngông cuồng, cặp mắt kia giống như sói trên thảo nguyên. Lưu Trạch Dương từng cho rằng sớm muộn gì trong tay Hạ Kiến Vi cũng sẽ có mạng người, đáng tiếc không qua mấy năm Hạ Kiến Vi đã tiết chế lại, hiện tại còn là ông chủ quán cà phê sách vô hại, gặp ai cũng đều có tác phong nhẹ nhàng, dáng vẻ tạo thiện cảm cho người khác. Quán bị đập phá của Hạ Kiến Vi là quán cũ, nên anh dứt khoát thừa dịp này sửa chữa quán cũ lại một chút. Dương Tinh Hà nghe nói quán của anh bị đập cũng tự mình đến đây xem, nhưng nhìn thấy bộ dáng không quá để tâm của Hạ Kiến Vi, nhất thời cũng có chút cạn lời, thật là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp. "Em lại chọc tới ai rồi?" Dương Tinh Hà lấy canh mà mẹ anh đã hầm cho Hạ Kiến Vi ra, đặt lên bàn. "Không trêu chọc ai cả, em là người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống. Thơm quá, là tay nghề của mợ phải không." Hạ Kiến Vi từ trên sô pha ngồi dậy, nếm một miếng canh. "Em cứ khen quá đi, bà ấy chỉ biết nấu mỗi một món này đấy. Em khen bà ấy một lần thôi là mỗi ngày bà ấy đều sẽ hầm cho em uống." Mẹ Dương Tinh Hà là một phú bà, mười ngón không dính nước xuân, mấy chục năm như một, cũng chỉ hầm một món canh này. "Kỹ thuật không nhiều, nhưng khéo." Hạ Kiến Vi cảm thấy với tính tình như vậy của mẹ Dương Tinh Hà mà có thể hầm được món canh này là đã rất khó rồi. "Quán mới của em không sao chứ? Tìm người trông coi chưa?" Dương Tinh Hà lo lắng hỏi. Hạ Kiến Vi gật đầu, "Nếu bọn chúng còn dám tới, em sẽ đánh đến má cũng nhìn không ra."
Chủ yếu là quán mới bên kia có Lục Tri làm thêm, Hạ Kiến Vi sợ cậu bị thương, nên cố ý tìm không ít người trông coi bên đó, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì. "Trong lòng em biết là ai làm chưa?" Hạ Kiến Vi uống một hớp canh, đáp một tiếng, "Ừm." Dương Tinh Hà thấy trong lòng anh biết rõ nên cũng không lo lắng nữa, ngược lại hỏi anh theo đuổi bạn trai nhỏ thế nào rồi. "Không phải đang theo đuổi sao, chuyện này không gấp được." Có lẽ đây là lần đầu tiên Dương Tinh Hà thấy người theo đuổi nhàn nhã như vậy, "Kiểu này của em mà có thể theo đuổi được ấy, đến lúc đó anh sẽ tặng em một món quà to." "Không cần quà to tát gì, đến lúc đó lì xì cho bạn nhỏ nhà em một bao dày là được." Dương Tinh Hà thật sự không biết Hạ Kiến Vi lấy tự tin từ đâu ra, theo anh thấy, Lục Tri cũng không phải là người dễ theo đuổi như vậy. Sau khi Lục Tri kết thúc kỳ thi cuối kỳ thì trực tiếp bắt đầu công việc nghỉ đông ở quán của Hạ Kiến Vi, quản lý thấy vậy thì rất vui, việc buôn bán trong quán tốt hơn rất nhiều khi có Lục Tri ở đó. Vào đêm giao thừa, quản lý quán có chút việc nên nhờ Lục Tri sáng mai đến mở cửa, dù sao thì Lục Tri cũng không có chuyện gì khác nên đã đồng ý. Cậu cắm tai nghe, tai nghe tiếng Anh vừa đi vừa nhỏ giọng đọc theo, rất nhanh đã đến trước cửa quán. Nhưng vừa rút chìa khóa ra định mở cửa thì đột nhiên cậu nghiêng đầu tránh sang một bên, một cái ống thép vừa vặn nện xuống chỗ cậu vừa đứng. truyện đam mỹ Lục Tri nhíu mày, gần đây cậu không có đắc tội với người nào, nhưng lại chợt nhớ đồng nghiệp trong quán có nói quán cũ bị đập phá, trong lòng cũng đã hiểu. Đối phương có mấy người cầm ống thép trong tay, Lục Tri đá tên xông tới đánh cậu một cước, lưu loát giật lấy ống thép trong tay gã. Cậu ném cặp xuống đất, mặt mày lạnh lẽo, sương sớm bao phủ khắp người cậu, nhiễm cả người cậu một cảm giác mát lạnh. Hạ Kiến Vi vừa mới ăn bữa sáng với ông nội xong, chuẩn bị lát nữa mặt trời ló dạng sẽ cho ông ra ngoài sân phơi nắng thì nhận được điện thoại. "Dì Hứa, tôi phải ra ngoài, hôm nay sẽ không về." Dì Hứa hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Hạ Kiến Vi, khúm núm gật đầu nói được. "Lão Kim, cho tôi mượn vài người." Lão Kim vừa nghe giọng của Hạ Kiến Vi là biết cảm xúc của anh không ổn. "Sao vậy? Kiến Vi." Hạ Kiến Vi đạp chân ga hết mức, lao ra ngoài như tên rời cung.
"Hắn chê sống quá lâu, tôi cũng không ngại giúp hắn một tay." Lão Kim hơi không dám cho Hạ Kiến Vi mượn người, cảm xúc này vừa nghe là thấy không thích hợp, rốt cuộc Lư Ngư đã làm gì mà lại chọc giận Hạ Kiến Vi thành ra như vậy. "Yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng hắn, Lão Kim, lòng tôi biết rõ." "Hắn ngàn vạn lần không nên động đến người của tôi." Lão Kim nghe vậy thì đã hoàn toàn hiểu ra, e là Lư Ngư đã động đến bạn nhỏ nhà Hạ Kiến Vi. "Được, cậu tự mình kiềm chế một chút." Hạ Kiến Vi dẫn theo người của Lão Kim đi thẳng vào một tiệm làm tóc, lôi Lư Ngư đang mua vui trong đó ra. Lư Ngư vừa thấy là Hạ Kiến Vi thì vẻ mặt khinh miệt phỉ nhổ. "Không thấy ông đây đang hưởng thụ sao, mày không có mắt hả!" Hạ Kiến Vi lạnh lùng nhìn gã một cái, rút thắt lưng của gã ra rồi nắm cằm gã, khiến gã bị ép lộ ra một đoạn cổ. "Mày muốn làm gì?! Hạ Kiến Vi, đây là phạm pháp!" Lư Ngư bị người khống chế, cuối cùng cũng tỏ ra sợ hãi. Vẻ mặt Hạ Kiến Vi lạnh lùng, tròng thắt lưng lên cổ gã, sau đó đột nhiên kéo về phía trước, cả người Lư Ngư ngã nhào trên mặt đất. Anh cứ như vậy lôi Lư Ngư lên xe. Sau khi Lư Ngư bị kéo lên xe, cả khuôn mặt bị trướng đến đỏ bừng, xém bị siết cổ chết. Toàn bộ quá trình Hạ Kiến Vi không nói một câu nào, nhưng Lư Ngư hiện tại lại sợ anh muốn chết. Sự yên tĩnh khiến Lư Ngư run rẩy không ngừng, gã tưởng mình không sợ chết, nhưng Hạ Kiến Vi đã cho gã biết, có vài thứ còn đáng sợ hơn cả chết. Lư Ngư bị đưa tới một nhà máy bỏ hoang, Hạ Kiến Vi bảo người treo gã lên, sau đó đặt ba chai rượu trước mặt gã. "Mày chọn một chai đi." Lư Ngư không biết bên trong chứa thứ gì, nhưng gã vô thức cảm thấy không phải là thứ gì tốt. Gã sợ hãi lắc đầu, vì nhét đồ trong miệng nên gã muốn xin tha cũng không có cách nào. "Ba cái chai này, một chai chứa rượu, một chai chứa thuốc xổ, còn một chai là axít. Ba chọn một, tao đã rất khoan dung rồi." Vẻ mặt của Hạ Kiến Vi không giống lừa gạt, Lư Ngư tức khắc mở to hai mắt, sắc mặt hoảng sợ, hoảng hốt thất thố giãy giụa lung tung. "Không muốn chọn? Vậy để tao chọn giúp mày." Hạ Kiến Vi nói xong thì đi tới trước ba chai rượu, chọn tới chọn lui, mỗi lần tay anh đưa xuống là da thịt Lư Ngư lại co rút một trận. "Tao nghĩ là lấy chai này đi." Hạ Kiến Vi tiện tay cầm cái chai ở giữa lên. Hạ Kiến Vi sai người lấy vải trong miệng Lư Ngư ra, vừa lấy ra một cái là Lư Ngư phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế. "Tao sai rồi, Hạ Kiến Vi, mày tha cho tao đi, cầu xin mày." Hạ Kiến Vi nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh đến mức như hầm băng, "Không được." Vừa dứt lời, miệng chai kia bị Hạ Kiến Vi mạnh bạo nhét vào trong miệng Lư Ngư. Một mùi nước tiểu ngai ngái thoang thoảng trong nhà máy bỏ hoang trống trải. Lư Ngư không chỉ bị dọa tiểu ra mà cả người cũng co giật. Hạ Kiến Vi vỗ vỗ mặt gã, "Nước đường uống ngon không?" Đáng tiếc Lư Ngư đã không thể nghe thấy anh đang nói gì, Hạ Kiến Vi cười nhạo một tiếng, "Chút lá gan này mà còn dám động đến người của tao." ...... Hạ Kiến Vi xách theo một rổ trái cây, đứng trước cửa không dám đi vào. Cửa bỗng bị người mở ra, người mở cửa đúng là Lục Tri, "Chú Hạ, sao chú không vào?" Hạ Kiến Vi nhìn băng gạc trên đầu Lục Tri, trái tim tức khắc khó chịu như bị người ta dùng kim đâm. "Xin lỗi, vì chuyện của tôi mà làm em bị thương." Lục Tri lắc đầu, đầu cậu còn hơi choáng váng, lắc như vậy suýt chút nữa không đứng vững, Hạ Kiến Vi vội vàng đỡ lấy cậu đi vào phòng bệnh. "Tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi." Lục Tri nằm trên giường bệnh, môi hơi trắng bệch. Hạ Kiến Vi bỗng cúi người ôm lấy cậu, Lục Tri có chút không quen, muốn đẩy anh ra. "Thật xin lỗi...!Sau này sẽ không thế nữa." Giọng nói mang theo áy náy của Hạ Kiến Vi vang lên bên tai cậu. Có lẽ Hạ Kiến Vi thật sự rất áy náy, Lục Tri vỗ lưng anh, "Ừm." Vòng tay của Hạ Kiến Vi rất ấm áp, nhưng cái ôm này có hơi lâu quá, Lục Tri đẩy đẩy anh, "Chú Hạ, được voi đòi tiên cũng không phải là thói quen tốt." Hạ Kiến Vi buông cậu ra, cầm tay cậu, cảm giác hơi lạnh, thế nên anh bao tay mình lấy tay Lục Tri, muốn dùng nhiệt độ trên tay mình ủ ấm cho cậu. "Lúc nhận được điện thoại thật sự làm tôi sợ hãi, may mà em không sao." Lời Hạ Kiến Vi nói là thật, nếu không phải Lư Ngư động vào Lục Tri, anh cũng sẽ không nổi giận lớn đến như vậy. Cũng may Lục Tri chỉ bị thương nhẹ, không có thương tổn gân cốt. Cậu là thí sinh tiêu chuẩn, nếu làm chậm trễ Lục Tri thi đại học thì có lẽ Hạ Kiến Vi cũng không còn mặt mũi nào gặp cậu, chứ đừng nói thề non hẹn biển theo đuổi Lục Tri. Là do anh thật sự bất cẩn, đáng ra anh nên sớm trị Lư Ngư ngay lần đầu gã tìm người khiêu khích anh. Mặc dù Lục Tri chỉ bị thương nhẹ, nhưng trong lòng Hạ Kiến Vi cũng khó chịu cực kỳ, còn đau hơn vết thương trên chính người anh. "Tôi với Lư Ngư có chút cũ thù, hồi trẻ tôi khá ngông cuồng, hắn nhìn tôi không vừa mắt, tôi cũng không cho hắn sắc mặt tốt. Sau đó tôi thi đấu với hắn, nếu hắn thua thì phải rời khỏi đội xe mà hắn tham gia lúc ấy, còn nếu tôi thua thì sẽ không bao giờ đua xe nữa." Hạ Kiến Vi có chút chột dạ nói: "À, còn có một việc, bạn gái khi đó của hắn thích tôi, mặc dù tôi đã nói với hắn là tôi không có hứng thú với cô ta, nhưng có lẽ Lư Ngư cảm thấy toàn thế giới đều đang mơ ước bạn gái mình." "Cộng những chuyện này lại với nhau, hắn hận tôi thấu xương, nhưng trời cao ưu ái người thắng là tôi chứ không phải hắn, hắn không thể không rời khỏi đội xe, bạn gái cũng không còn.".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!