Tần Vũ Dương ngồi ở bên giường con trai kể xong toàn
bộ câu chuyện, mắt cậu nhóc vẫn mở thật to, cơ thể nho nhỏ quấn ở trong chăn
xoay trái xoay phải, Tần Vũ Dương hơi nghiêm khắc nhìn cậu nhóc một cái, cậu
nhóc lập tức ngay ngắn không cử động nữa, cười tủm tỉm giọng con nít hỏi.
"Mẹ,
bố khi nào thì về ạ?"
Tần Vũ Dương ngẩng đầu xem đồng hồ, đã chín giờ rưỡi.
Cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, "Tranh nhi ngoan, hôm nay
bố có buổi xã giao quan trọng, sẽ về rất khuya, sáng nay không phải
đã nói cho con biết sao?"
"Nhưng
bố nói trước khi con ngủ bố sẽ về."
Tần Vũ Dương dỗ dành cậu nhóc, "Con
ngủ trước đi, nói không chừng bố đang trên đường về, lập tức về nhà ngay."
Cố Tranh khẽ nhếch cái cằm, "Con
không tin! Lần nào mẹ cũng nói như vậy."
Tần Vũ Dương nhìn cái động tác quen thuộc này, dáng
điệu nho nhỏ làm động tác này đã có bảy tám phần bóng dáng của Cố Mặc Hàm, đây
là một việc cỡ nào tốt đẹp, cô không tự chủ được bật cười.
"Vậy
con nói làm sao bây giờ?"
"Chúng
ta gọi điện thoại cho bố đi."
Tần Vũ Dương cầm điện thoại đưa cho con trai, "Gọi đi. Con nhớ
số bố thì gọi, không nhớ liền ngoan ngoãn đi ngủ."
Cố Tranh nhận lấy điện thoại, gãi cái đầu dùng sức
nghĩ. Tần Vũ Dương ở một bên nhìn cậu nhóc cười, lường trước được một đứa nhỏ
hai ba tuổi sẽ không nhớ được 11 con số điện thoại.
Cố Tranh nghĩ một lát thử dò bắt đầu nhấn số điện
thoại, Tần Vũ Dương nhìn cậu đè xuống những con số, trong lòng cảm thán, đứa
nhỏ này, sau này không lừa được rồi!
Cố Mặc Hàm nhận được điện thoại khi đang bị một đám
người mời rượu, Hà Văn Hiên ở bên cạnh nhàn nhã tự tại uống nước lọc, anh liếc
nhìn dãy số, cười nói, "Xin
lỗi, tôi phải nhận điện thoại."
Đám người kia không buông tha anh, "Cố
tổng, anh đây thật chưa đủ lòng thành mà."
Cố Mặc Hàm cầm lấy ly rượu uống liền ba chén, "Lần
này được chưa?"
"Cố
tổng, tửu lượng giỏi!"
Cố Mặc Hàm ở trong tiếng khen tặng ra khỏi ghế lô nhận
cuộc điện thoại. Bên kia lập tức vang lên một giọng trẻ con hưng phấn.
"Bố
lập tức về ngay, con ngoan ngoãn đi ngủ trước đi."
"Không,
ngày hôm qua bố nói sẽ về trước khi con ngủ, bố còn chưa có kể cho chuyện máy
bay chiến đấu."
"Trước
để mẹ kể cho con, bố lập tức về."
"Mẹ
luôn kể cho con cô bé quàng khăn đỏ gì gì đó, quá ngây thơ."
Tần Vũ Dương nghe một câu như thế, hết chỗ nói rồi.
Cô bé quàng khăn đỏ thần mã rất ngây thơ, ngây thơ,
ngây thơ...
Cố Mặc Hàm nghe một câu như thế nhịn không được cười
ra tiếng, "Được,
bây giờ bố sẽ lập tức trở về, con đưa điện thoại cho mẹ đi."
Cố Tranh ngọt ngào đáp một tiếng đem điện thoại đưa
cho Tần Vũ Dương.
"Bà
xã."
"Anh
chừng nào thì về?"
"Lập
tức về ngay."
Tần Vũ Dương nhìn thời gian, "Sớm
như vậy? Bọn họ chịu thả anh đi sao?"
"Không
có chuyện gì, anh có biện pháp."
"Anh
uống rượu thì đừng lái xe đó, bảo lái xe đưa anh về, đi đường cẩn thận một
chút."
"Ừ."
Cố Mặc Hàm phát hiện một cô gái tuổi còn trẻ đứng cách
đó không xa đỏ mặt nhìn anh, ánh mắt ái mộ không mang theo bất kỳ che dấu nào.
Cũng đúng, một người đàn ông anh tuấn, vẻ mặt ôn nhu
nói điện thoại, bởi vì uống rượu, hai đầu lông mày hàm chứa vẻ nhàn nhạt □,
nhìn thế nào cũng chọc tiếng lòng người khác.
Anh bất động thanh sắc đề cao thanh âm, "Bà xã,
hôn một cái."
Tần Vũ Dương nhíu mày, "Anh uống say?"
Cô bé kia nghe một câu như thế lập tức sắc mặt thay
đổi, rất nhanh rồi rời đi. Cố Mặc Hàm hài lòng cười cười.
"Không
có, chỉ là muốn em hôn anh."
"Con
trai ở bên cạnh đó."
"Vậy
em chờ anh về, anh lập tức chạy như bay về nhà."
Cúp điện thoại, Tần Vũ Dương dựa ở trên giường không
nói lời nào. Cố Tranh lắc lắc cánh tay cô, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
"Mẹ
hơi nhức đầu."
"Vì
sao?"
"Cô
bé quàng khăn đỏ gì gì đó rất ngây thơ..." Tần Vũ Dương uể oải từ từ phun ra một câu.
"Mẹ!"
"Đừng
nói chuyện với mẹ."
"Không
được, thím Thanh Viễn nói lúc phụ nữ không nói chuyện nhất định là có vấn
đề."
Thanh Viễn thím... Thím... Thím... Thím...
Thái độ Tần Vũ Dương rối bời.
"Là
ai dạy con gọi như vậy ?"
Cố Tranh lùi về ổ chăn, vẻ mặt hồn nhiên trả lời, "Chú A
hiên đó!"
Cố Mặc Hàm! Anh cái gì mà bọn họ cũng là huynh đệ!
Cũng đừng đem con tôi dạy bậy!
Cố Mặc Hàm trở lại ghế lô, đám người kia đang vây công
Mạc Sính Dã, Cố Mặc Hàm đi đến ngồi ở trong góc bên cạnh Hà Văn Hiên.
Anh với vẻ mặt đương nhiên, "Tớ
phải về nhà."
Hà Văn Hiên bất động thanh sắc nhấp nước bọt, "Lý
do."
"Con
tớ chờ tớ kể chuyện ru ngủ." Âm
lượng không lớn không nhỏ.
"Này
lý do...", Hà Văn Hiên híp mắt nhìn về phía trước,"Thật
sự là không sai."
"Được
rồi, cậu chống đỡ nha, tớ rút lui trước."
Cố Mặc Hàm đi hai bước xoay người, "Đúng
rồi, cơ thể ông nội tớ bình phục rất tốt, A Hiên, cám ơn cậu!"
Hà Văn Hiên khoát khoát tay, "Được
rồi, còn nói với tớ những thứ này, đi nhanh đi!"
Cố Mặc Hàm gật đầu rời đi.
Nghe được tiếng mở cửa, Cố Tranh lập tức nhanh nhẹn
ngồi dậy, một đôi mắt hoa đào quá giống Cố Mặc Hàm phát ra ánh sáng,"Bố đã về!"
Tần Vũ Dương nhìn độ cao của giường, gật đầu, chờ cậu
nhóc nói.
Cố Tranh nở nụ cười nhìn Tần Vũ Dương, cọ vào người
cô, ôm cổ cô hôn cô một cái, "Mẹ, con yêu mẹ nhất."
Tần Vũ Dương cười lạnh, "Sau đó thì
sao?"
"Mẹ,
mẹ ôm con xuống giường đi."
Tần Vũ Dương nhìn gương mặt còn trẻ con kia, trong ánh
mắt sáng long lanh lóe lên sự mong đợi cùng hưng phấn, cô bất đắc dĩ lắc đầu,
ôm cậu nhóc xuống giường, cậu nhóc lập tức lảo đảo chạy ra cửa.
Chạy được một nửa thì cửa phòng đã được mở, Cố Mặc Hàm
xuất hiện ở cửa. Anh đi qua ôm lấy con trai, nâng cậu nhóc qua đầu, trêu đùa
với Cố Tranh.
Cuối cùng, Cố Mặc Hàm kể máy bay chiến đấu một hồi, Cố
Tranh ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Cố Mặc Hàm đắp kín mềm cho cậu nhóc, hôn lên trán cậu
một cái, kéo Tần Vũ Dương lặng lẽ đi ra ngoài.
Tần Vũ Dương nhìn mặt anh ửng đỏ, "Nhanh đi tắm
rửa, mùi rượu cả người, khó ngửi chết!"
Cố Mặc Hàm nhướn mày, "Ơ kìa, ai chọc Cố phu
nhân tức giận?"
Tần Vũ Dương dùng sức đẩy cánh tay anh đang ôm cô, "Còn ai
nữa, chính là anh! Con trai là em mười tháng hoài thai sinh ra, dựa vào cái gì
cùng anh thân thiết như vậy! Nó còn nói cái gì, cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ!
Tức chết em!"
Cố Mặc Hàm nắm tay đưa lên môi cúi đầu ho nhẹ một
tiếng che dấu ý cười, bả vai không ngừng run.
Tần Vũ Dương chứng kiến bộ dáng của anh càng thêm tức
giận, hung hăng đập anh, "Còn
cười! Anh còn cười! Còn nữa, con trai anh thế nhưng gọi thím Lý Thanh Viễn ?
!"
Cố Mặc Hàm ngạc nhiên nhìn cô, "Chẳng
lẽ em muốn Tranh nhi gọi thím A Hiên? Cái đó cùng với khí chất cậu ta cũng
không phù hợp nha."
Tần Vũ Dương nhìn ra anh cố tình hiểu sai ý, cắn môi
nhìn anh không nói lời nào.
Cố Mặc Hàm nửa kéo cô đến ghế sofa dỗ dành, "Vũ
Dương, em hãy nghe anh nói, anh biết em đang lo lắng Tranh nhi sẽ bị dạy bậy,
nhưng loại hiện tượng này hiện tại càng ngày càng phổ biến, để cho Tranh nhi
sớm biết rõ một chút cũng không có cái gì không tốt, A Hiên cùng Thanh Viễn
cũng không dễ dàng, chống lại áp lực trong nhà để ở bên nhau, bọn họ là huynh
đệ của anh, Tranh nhi cũng thích bọn họ, như bây giờ cũng rất tốt mà, những vấn
đề này anh tin tưởng con của chúng ta vẫn là có thể xử lý tốt."
Tần Vũ Dương nhìn đôi mắt hoa đào của anh khẽ cong
lên, tức giận trong lòng từ từ tản đi, cô suy nghĩ một chút vẫn là nói ra nghi
ngờ trong lòng, "Tranh
nhi trưởng thành không biết..."
"Con
anh đẹp trai như vậy, có bé trai thích cũng không kỳ quái nha!"
Cố Mặc Hàm cười ha ha, "Anh chọc em cười thôi
mà, bà xã, em xem quá nhiều tiểu thuyết linh tinh rồi!"
Sau đó cúi người ở trên cổ trắng nỏn của Tần Vũ Dương
khẽ mút, tay phải như có điện theo vạt áo ngủ của cô luồn vào di chuyển trên da
thịt bóng loáng.
Tần Vũ Dương ngước đầu, vô lực ngăn cản anh, "Anh
làm gì thế ..."
Anh chôn ở trước ngực cô, mơ hồ không rõ trả lời, "Không
làm gì hết."
"Ư...
Mặc Hàm, Tranh nhi ở đây."
Cố Mặc Hàm kéo cô đi về hướng khách phòng bên cạnh,
ngón tay thon dài tung bay vài cái, áo ngủ cô liền trượt rơi xuống đất, da thịt
óng ánh ở dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh đến mê người, sau khi Cố Mặc Hàm ngừng
thở nhìn mấy lần, đột nhiên ôm lấy cô sải bước đi về hướng khách phòng.
Tần Vũ Dương không biết vì sao kể từ khi sinh Cố Tranh
thì dục vọng của Cố Mặc Hàm càng ngày càng mạnh, cơ hồ mỗi lần đều đem cả người
cô giày vò giống như bị bóp vụn ra.
Cảm giác hạ thân đau trướng càng ngày càng mãnh liệt,
cô nằm ở dưới thân anh nhỏ giọng cầu xin, "Mặc Hàm, nhẹ một chút,
quá trướng..."
Dục vọng của Cố Mặc Hàm tràn đầy, anh vừa cười xấu xa
mạnh mẽ đi vào đụng phải nhụy hoa ở nơi sâu, "Trướng sao? Không thấy
mà, như vậy hả?"
"Ừ...
Đừng..."
Tiếng nước "xì xì" không ngừng truyền đến,
Tần Vũ Dương theo bản năng co bụng lại lắc mông phối hợp với anh, điều này làm
cho Cố Mặc Hàm càng thêm hưng phấn, anh không ngừng gia tăng tốc độ, chọn cách
chín cạn một sâu.
Tần Vũ Dương không ý thức mà rên rỉ tiết ra, nương
theo □ có tiết tấu co rút lại. Chờ khoái cảm dần dần tản đi, Tần Vũ Dương mở
mắt ra, xoa nhẹ khuôn mặt Cố Mặc Hàm.
"Mặc
Hàm, ừ... từ khi có Tranh nhi, em có phải, có phải là không còn chặt như trước
kia?"
Cố Mặc Hàm cúi người hôn cô một cái, lôi kéo tay của
cô đi vào địa phương kết hợp hai người, sau đó từ từ rút ra ngoài, để cho cô
cầm lấy cái nóng bỏng trơn bóng nước, dụ dỗ cô, "Thích nó sao?"
Tần Vũ Dương đỏ mặt nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Cố Mặc Hàm cười đến đắc chí, anh một lần nữa từ từ
tiến vào, đồng thời mang theo tiếng hít khí của hai người.
Cố Mặc Hàm nhắm mắt lại từ từ động vài cái, "Bà xã,
thật chặt... Cảm giác được không, em lại đang hút anh, thật dễ chịu..."
Thân thể cùng ngôn ngữ đồng thời kích thích làm cho
hai người làm không biết mệt...
Cuối cùng, Cố Mặc Hàm ôm Tần Vũ Dương rửa sạch xong
sau đó rón ra rón rén trở lại phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh Cố Tranh đang ngủ
say. Tần Vũ Dương lui vào trong ngực Cố Mặc Hàm, thoải mái thở dài, mơ mơ màng
màng nói, "Nhìn
Tranh nhi có đá chăn mền hay không."
Cố Mặc Hàm đưa tay nhét góc chăn cho Cố Tranh, lại đem
Tần Vũ Dương ôm vào trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Tần Vũ Dương lay tỉnh Cố Tranh, Cố
Tranh dùng bàn tay nhỏ mập mạp xoa tròng mắt, ngáp liên tục hỏi,"Mẹ, con còn muốn
ngủ thêm một chút nữa."
Tần Vũ Dương vừa mặc quần áo cho cậu vừa nói, "Hôm nay phải
đi Bắc Kinh thăm cụ ông, đợi đến khi lên xe rồi ngủ tiếp ha. Tranh nhi ngoan,
cơ thể cụ ông vừa mới tốt, thấy cụ phải nghe lời."
Cố Tranh tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Cố Mặc Hàm từ ngoài cửa đi vào, "Mau
qua đây, bố dẫn con đi rửa mặt."
Cố Tranh hấp tấp chạy về hướng phòng vệ sinh.
Lúc rửa mặt Cố Tranh nói với Cố Mặc Hàm, "Bố."
"Ừ,
nói đi ."
"Con
không muốn đến nhà ông nội."
Cố Mặc Hàm cầm khăn lông lau tay cậu, "Vì
sao?"
"Chíp
bông lúc nào cũng để con chơi búp bê cùng nó, con không thích, đó là trò của
con gái."
Cố Mặc Hàm cười, "Con phải gọi là chị
họ."
"Nó
còn gọi con là đàn tranh cũ, còn nói muốn đánh con."
Cố Mặc Hàm nhịn không được cười ha ha, thấy ánh mắt u
oán của con trai mới ngừng cười, "Chuyện này, Tranh nhi,
chị ấy là con gái, con là thân sĩ, cần phải nhường cho chị ấy."
"Thân
sĩ là gì?"
Cố Mặc Hàm vừa nghĩ vừa mở miệng, "Thân
sĩ chính là bé trai có lễ phép, không được bắt nạt con gái."
"Cho
dù con gái bắt nạt con, con cũng không được bắt nạt con gái sao?"
Cố Mặc Hàm cau mày, "Cái này..."
Tần Vũ Dương lúc này tiến vào thúc giục, "Xong
chưa? Nhanh lên đi ăn sáng!"
Cố Mặc Hàm ôm lấy Cố Tranh, "Vấn đề
này chúng ta sau này lại thảo luận, hiện tại đi ăn cơm đã."
Mấy năm sau, khi Cố Tranh đã trưởng thành trở thành
thân sĩ chân chính, thời điểm bị một cô gái hoạt bát hoang dại làm cho tức giận
đến giậm chân, cậu sẽ nhớ lại năm đó Cố Mặc Hàm vẫn chưa đưa ra được đáp án của
vấn đề này, cậu cũng không biết rốt cuộc có nên bắt nạt lại không.
Đến Cố gia, lính gác ở cổng lập tức thẳng sống lưng
chào, Cố Tranh ngồi trong xe cũng học theo, Tần Vũ Dương đụng Cố Mặc Hàm, "Này,
ông nội cùng bố ký thác hi vọng trên người anh rốt cục có thể thực hiện trên
người Tranh nhi rồi."
Cố Mặc Hàm nhìn cậu một cái, cười cười.
Xuống xe liền thấy Cố Dật Phong cùng Diệp Thấm Đình
đang chờ ở cửa.