Chương thứ mười ba
...
Điều càng khiến Tiểu Khê nghẹn lời hơn là, thông báo của trò chơi hiện ra cứ như đang xem trò vui vậy.
[Trạch Trạch đẩy bạn ngã.]
[Viễn Viễn tức giận.]
[Viễn Viễn nhặt tảng đá bên cạnh tay, nhảy đến đập đầu của Trạch Trạch.]
[Viễn Viễn đập đầu của Trạch Trạch!]
[Trạch Trạch tức giận.]
[Viễn Viễn và Trạch Trạch mặt đối mặt, đều ngứa mắt nhau.]
[Hai người đồng thời ra tay, đánh nhau kịch liệt!]
[Hai người đánh đến mức không phân cao thấp, cuộc chiến trở nên khốc liệt.]
Mặt Tiểu Khê trong trò chơi cũng đen rồi, cậu đứng dậy: "Hai người đừng đánh nữa."
Trong thời khắc này, làm sao hai người kia nghe được cậu nói gì.
[Viễn Viễn: "Tôi muốn đánh chết con chó này."]
[Trạch Trạch: "Một nhân loại bình thường cũng dám đánh bản tôn? Ta muốn đánh cho kẻ này hồn phi phách tán!"]
Được lắm, hai người chẳng thèm nghe cậu nói.
Trang Khê nhìn thân thể nhỏ bé của Tiểu Khê trong trò chơi, muốn can ngăn cũng không thể, nghĩ rằng như thế thì cậu bó tay sao?
Trang Khê đặt quang não lên bàn, duỗi hai tay ra, đồng thời đè vào hai nhân vật trong trò chơi, kéo ra hai bên.
Hai nhân vật đang đánh tới thời khắc mấu chốt thì bỗng nhiên bị cố định.
Cho dù chúng có năng lực lớn đến thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng thành vô dụng, có giãy dụa thế nào cũng không thể nhúc nhích.
Một cái chân của Trạch Trạch đang đặt trên người Viễn Viễn hạ xuống, tay Viễn Viễn trên cổ Trạch Trạch cũng buông ra.
Hai người bị tách khỏi nhau, cách một khoảng đối mặt với nhau.
[Trạch Trạch căm tức đến cực điểm, hận không thể ngửa mặt lên trời mắng to.]
[Trạch Trạch: "Thiên đạo! Lại là thiên đạo!"]
[Trạch Trạch: "Thiên đạo muốn ta chết đi, vất vả lắm ta mới có thể bò về từ cõi chết.
Hiện tại lại muốn khống chế ta! Ta hận! Ta muốn lật trời!"]
Đầu óc Trang Khê mơ hồ, không hiểu trong lòng nó đang nói gì.
Tiểu Khê: "Hai người vẫn đánh sao?"
Viễn Viễn hừ lạnh, Trạch Trạch thì vẫn âm u như cũ, như thể trong lòng nó không hề gào thét tí nào ấy.
Tiểu Khê: "Nếu hai người không đánh nữa thì tôi sẽ thả hai người xuống."
Đầu Trạch Trạch chuẩn xác quay về hướng của Tiểu Khê, dường như rất khiếp sợ.
Viễn Viễn khẽ cười, tỏ vẻ khinh thường với Trạch Trạch.
Người này không biết gì về sức mạnh của Tiểu Khê cả.
Trạch Trạch: "Ngươi là ai?"
Viễn Viễn: "Cậu ấy là trời."
Trạch Trạch lại im lặng, khuôn mặt âm u thậm chí có thêm một mảng mờ mịt.
[Trạch Trạch: "Quả nhiên là thiên đạo."]
[Trạch Trạch: "Chỉ có thiên đạo mới có thể khiến ta không làm gì được."]
[Trạch Trạch: "Nhưng mà, người này? Là thiên đạo sao?"]
[Trạch Trạch: "Thiên đạo là một người vừa mềm mại vừa dịu dàng như thế sao?"]
Trang Khê rất muốn lên diễn đàn của "Thị trấn màu xanh" mở một topic, tiêu đề sẽ là: "Trong đầu nhân vật của tôi luôn có những suy nghĩ kì quái thì phải làm sao giờ?", hoặc là: "Trong đầu nhân vật của tôi luôn có một màn kịch, tự xem mình là NPC có bối cảnh riêng thì làm sao bây giờ?".
Thấy hai nhân vật đều đã yên tĩnh, Trang Khê buông họ ra, giờ mới có thời gian để xem dữ liệu của Trạch Trạch.
Giá trị tâm trạng 8, giá trị thể lực sau khi đánh nhau và vật lộn chỉ còn lại 2, mà giá trị sức khỏe của nó lại thấp hơn nhiều so với dự tính của Trang Khê, chỉ có 1.
Rõ ràng nó đánh nhau rất lợi hại, dáng vẻ rất khỏe mạnh, thế tại sao giá trị sức khỏe của nó lại thấp đến vậy.
Tiểu Khê: "Tôi là Tiểu Khê, chào mừng cậu đến với thị trấn của tôi."
Hai hốc mắt đầy máu của Trạch Trạch hướng về cậu, không nói một lời, nhìn có vẻ rất kinh khủng.
Nhưng hiện tại Trang Khê đã miễn dịch rồi, cậu chỉ cảm thấy như đang nhìn vào một người bạn nhỏ muốn được người khác chú ý đến mà thôi.
Cậu nghĩ một chút, lấy cỏ cầm máu từ túi đồ trong trò chơi ra, đi đến bên cạnh Trạch Trạch.
Trạch Trạch không tự chủ được lùi về sau một bước.
Bây giờ nó vẫn còn khiếp sợ.
Nếu như người này là thiên đạo, là thiên đạo đã hành hạ nó cả một đời thì nó chắc chắn không phải là đối thủ của cậu ấy.
Vừa nãy nó bị khống chế đến mức không thể nhúc nhích đã đủ chứng minh điều này rồi.
Nhưng mà, thiên đạo là người sao?
Còn là một người nhỏ như vậy sao?
Mắt nó mù chứ tâm không mù, vẫn có thể cảm nhận được người trước mặt như thế nào.
Tiểu Khê: "Đừng sợ."
Cậu đi đến trước mặt Trạch Trạch, chạm tay vào mặt nó.
Trạch Trạch cứng người một chút, tuyệt vọng nghĩ xem liệu nó sẽ lại bị hành hạ như thế nào đây?
Từ nhỏ đến lớn nó không ngừng bị tra tấn, mỗi lần nó nhìn thấy một nguồn sáng nhỏ thì lại là một lần rơi sâu vào vực thẳm.
Những quá khứ đầy máu khi ấy vẫn rõ ràng trước mắt.
Cùng lúc đó, Trang Khê vừa chạm vào Trạch Trạch thì nhận được nhắc nhở của trò chơi.
[Phát động bối cảnh nhân vật của Trạch Trạch, có muốn bỏ qua nội dung vở kịch?]
[Có]
[Không]
Trang Khê ngơ ngác, nhân vật này của cậu thật sự có bối cảnh riêng á?
Cậu không chút do dự nhấn vào [Không], không bỏ qua nội dung vở kịch.
Sau khi Trang Khê nhấn chọn xong, màn hình trò chơi kèm theo hồi ức của Trạch Trạch biến thành một vở kịch nhỏ.
Hốc mắt trống rỗng của Trạch Trạch không thể nhìn thấy bất cứ nguồn sáng nào, khuôn mặt u ám thẫn thờ và tuyệt vọng.
Dù mặt trời có xán lạn đến đâu cũng không thể để lại chút ánh sáng hay nhiệt độ gì trên khuôn mặt của nó.
Năm bốn hoặc năm tuổi, từ khi bắt đầu có trí nhớ, nó đã sống trong một cái hang núi.
Bên dưới ngọn núi có một ngôi làng.
Trên núi quá cô quạnh nên nó thường xuyên lén chạy xuống núi, thế nhưng những đứa trẻ trong làng đều ghét bỏ nó, sợ hãi nó.
Mỗi lần nhìn thấy nó, chúng đều cầm đá đập nó.
Lúc đầu nó không hiểu vì sao cả, còn cho rằng những đứa trẻ ấy đang chơi cùng mình, nó bị đánh đến mức máu chảy khắp người.
Sau khi nó quay về, ngày hôm sau những vết thương trên người lại khôi phục như lúc đầu, nó lại vui vẻ chạy xuống núi.
Nhiều lần tiếp diễn, nó cũng dần dần hiểu được những lời bọn trẻ nói, cũng hiểu được ánh mắt chán ghét của bọn chúng đáng sợ bao nhiêu.
"Đó là một ma vật không xác định!"
"Đuổi nó đi đi, đừng để nó lại gần thôn chúng ta!"
"Mọi người nhìn mắt của nó kia, thật đáng sợ!"
Nó bị đánh đến mức vỡ đầu chảy máu, máu trên đầu chảy vào trong mắt.
Những đứa trẻ sợ đến mức chạy toán loạn, một số đứa còn vừa chạy vừa khóc: "Mau đi tìm tiên nhân giết nó đi."
Nó chỉ vừa mới cho rằng bản thân không còn cô đơn nữa, thì lập tức bị đập đầu chảy máu.
Kể từ đó, nó chỉ len lén đứng nhìn từ xa, thỉnh thoảng bị phát hiện sẽ vẫn bị ném đá như trước.
Nó không có ý gì khác cả, chỉ muốn có một người nói chuyện với nó, ở một mình rất khó chịu.
Cho dù không thể hòa nhập, chỉ cần nhìn người khác thôi cũng được.
Những đứa trẻ trong làng phát hiện ra, dù có đánh nó như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn có thể khôi phục lại, chúng bèn xuống tay càng nặng hơn.
Những người trưởng thành trong thôn gặp chuyện gì bực tức cũng sẽ đánh nó để xả giận, dựa vào nó để tìm niềm vui.
Sức mạnh và thủ đoạn của những người trưởng thành còn kinh khủng hơn nhiều so với đám trẻ nhỏ.
Mới đầu khi bị trẻ con đánh, nó vẫn khăng khăng muốn xuống núi.
Sau này có người lớn gia nhập vào, nó bắt đầu không dám xuống nữa, những sự hành hạ đó khiến nó sợ hãi.
Nhưng nó không ngờ rằng những người đó tra tấn đến nghiện.
Những kẻ nào bị ngăn cản sẽ nhịn đến lúc cơn giận lên tới cực hạn rồi chạy lên núi tìm nó.
Một lần, nó suýt bị đánh đến ngất xỉu, có một ông lão đã đỡ lấy nó, mang nó về nhà.
Ông lão nấu cho nó một bát cháo trắng nóng hầm hập.
Đây là lần đầu tiên nó ăn đồ nóng, lần đầu tiên nhận được ấm áp.
Cuối cùng cũng có người nguyện ý tiếp nhận nó rồi.
Nó làm hết việc nhà và việc nông cho ông lão.
Ông lão rất nghèo, không thể cho nó ăn hàng ngày được.
Nhưng nó chẳng để ý tới điều ấy, vẫn bận rộn tới lui như cũ, có người ở bên nó đã là điều rất vui vẻ rồi.
Nó cho rằng cuối cùng bản thân nó cũng có người bầu bạn, kết quả là một ngày nọ, ông lão trước giờ chưa từng đánh nó đẩy nó vào một căn phòng nhỏ rồi khoá cửa, đốt lửa.
Trong ánh lửa, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ấy nở một nụ cười âm u khủng khiếp.
"Đốt chết mày, đốt chết mày! Đều do mày! Con của tao là do bọn mày hại chết!"
Nó muốn vùng vẫy, nhưng lại bị một đôi tay gầy gò nhăn nheo giữ chặt.
Ông lão từng cho nó cảm giác ấm áp định cùng chết với nó trong biển lửa.
Nó cứ nghĩ rằng mình đã đợi được sự ấm áp, không ngờ đó chỉ là sự giả tạo trước khi chết.
Chỉ cần đợi đến khi thời gian của ông lão sắp hết, ông ta sẽ kéo nó vào địa ngục.
Thời khắc ấy, nó cảm thấy trong lòng có gì đó nảy sinh.
Sau khi nó đi ra từ căn phòng ngập ánh lửa, dân làng đã tập trung ở xung quanh, họ gào thét rằng muốn thiêu chết tên ma vật giết người là nó.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên, truyện Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên , đọc truyện Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên full , Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên full , Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên chương mới