"Ừm." Hà Thanh Nhu ra vẻ bình tĩnh mà dời ánh nhìn đi, nhưng tầm mắt vẫn vô tình liếc thấy cảnh tượng xuân sắc. Năm Lạng nghe được tiếng động cũng nhảy khỏi đệm mèo, đi vòng quanh chị, dùng chân khều dép chị.
"Tôi xin cho chúng ta nghỉ phép nửa ngày, thế nên không gọi chị dậy." Lâm Nại nói, "Tôi mới làm đồ ăn sáng xong, ăn chung nhé?"
Hà Thanh Nhu gật đầu, đi rửa mặt trước, sau đó ngồi vào bàn ăn cơm. Trên chiếc đĩa sứ trắng trên bàn chí có hai quả trứng chiên, bên cạnh là một cốc sữa. Đồ ăn sáng kiểu này thật đúng là... đơn giản. Chị ngồi xuống, Năm Lạng nhảy theo chị lên ghế, ngồi xổm trên đùi chị.
Chị xoa gáy thằng nhãi con này, Năm Lạng thoải mái đến híp mắt, ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay chị.
"Nó quấn chị thật đấy." Lâm Nại nhấp một ngụm sữa, "Tôi còn lo lắng nó sẽ cào chị, bình thường nó đã ngỗ nghịch quên rồi, đến dì giúp việc cũng không được nó cho sờ."
"Nào có, Năm Lạng rất nghe lời." Hà Thanh Nhu trả lời. Năm Lạng nghe được tiếng nói chuyện của chị bèn nghiêng đầu kêu một tiếng, rất láu lỉnh.
"Có thể là nó thích người đẹp." Lúc nói lời này, ánh mắt Lâm Nại đang nhìn thẳng vào Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu cúi đầu ăn, nhai kỹ nuốt chậm. Chị hiểu ẩn ý trong lời của cô, nhưng chị trầm mặc không nói gì.
"Ăn xong nghỉ ngơi một lúc rồi lại đi công ty," Lâm Nại nói, "Hai giờ chiều mới vào làm, không cần vội."
"Ừm." Hà Thanh Nhu đáp. Chị ngẩng đầu nhìn người đối diện, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, cả khuôn mặt chị như nóng bừng lên, ngượng nghịu nói, "Cô đừng nhìn mãi như thế, nhìn nữa cũng không mọc hoa được đâu."
Lâm Nại hơi nhíu mày, thầm nghĩ hoa cũng không đẹp bằng chị, nhưng cô không nói ra.
Sau khi hai cô ăn xong, Lâm Nại dọn dẹp rửa chén, Hà Thanh Nhu ngồi ở phòng khách nhắm mắt nghỉ ngơi. Năm Lạng quấn quýt chị, nó nằm ngửa phơi bụng, không lâu sau đã ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy. Hà Thanh Nhu hơi hé mắt liếc nó, chị nhìn cái bụng của nó phập phồng lên xuống, không nhịn được mà dùng tay nhẹ nhàng chọc vào. Năm Lạng giần giật một bên chân sau, nhưng không hề có dấu hiệu thức dậy.
Chị lại ngước mắt nhìn về phía phòng bếp, vừa lúc thấy được bóng dáng cao gầy của người kia. Dưới lớp áo ngủ bằng lụa, đôi chân vừa dài vừa thẳng tắp bước qua bước lại, rất dụ hoặc...
Hà Thanh Nhu cảm thấy miệng hơi khô khốc, ngón tay siết lấy đệm sô pha.
Chị không phải người quân tử Liễu Hạ Huệ, ngồi mà trong lòng vẫn không loạn. Chị chỉ là người bình thường, nhu cầu đương nhiên là phải có rồi, có điều chị tự kiềm chế bản thân mình. Trước đây mọi tinh lực đều dồn cho công việc, chẳng hề để ý về những chuyện này. Thế nhưng từ khi gặp Lâm Nại, mọi thứ dường như trở nên rối loạn, rất nhiều chuyện không nên xảy ra đều đã xảy ra. Rõ ràng là những chuyện có thể từ chối, nhưng khi mở miệng ra lại trở thành đồng ý.
Mà tối qua, chuyện chị có cảm giác là thật, nhưng điều khiến chị càng nghĩ càng thấy sợ đó là, nếu lúc ấy Lâm Nại không buông ra, mọi chuyện sẽ như thế nào?
Chính chị cũng không biết được.
Lúc chưa biết nhau thì còn có thể cùng một giường từ đêm khuya tới rạng sáng. Hiện tại quan hệ cấp trên cấp dưới, có du͙ƈ vọиɠ, cảm giác cũng có nốt, nhưng có một lằn ranh ngăn cách ở giữa. Chị không thể bước qua được, cứ cảm thấy mọi thứ đều không đúng, không nên như vậy.
Chị biết rằng, có một số việc tưởng chừng như vô tình thật ra lại là cố ý. Một người sắp bước vào độ tuổi ba mươi như chị không thể nào không hiểu được, nhưng chị vẫn bị dẫn dụ hết lần này tới lần khác.
"Đang nghĩ gì vậy?" Không biết Lâm Nại rửa dọn xong rồi đi ra từ bao giờ, cô chùi tay, cởi tạp dề ra đặt lên kệ.
Hành động nhấc tay này của cô vô ý để lộ dáng vẻ xuân thì.
Mí mắt Hà Thanh Nhu giật giật, chị không nhịn nổi mà nhỏ giọng lầm bầm: "Cô chú ý một chút."
"Cái gì?" Lâm Nại ngờ vực, không hiểu chị nói gì.
Hà Thanh Nhu không đáp, ánh mắt dời xuống dưới để ra hiệu. Dáng vẻ chị vô cùng đứng đắn, không hề nhìn phần đùi của cô.
Lâm Nại đã hiểu ý chị, cô mỉm cười, không những không chú ý mà còn đến ngồi xuống trước mặt chị, đã biết còn vờ hỏi: "Sao vậy?"
Hà Thanh Nhu im miệng, chị quả thật chưa từng gặp người nào mặt dày cỡ vậy.
Lâm Nại không nghiêm chỉnh, có thể là bỗng nhiên nghịch ngợm muốn trêu đùa chị, ai bảo mọi khi Hà Thanh Nhu quá nghiêm túc làm gì. Cô đưa tay khều lòng bàn tay Hà Thanh Nhu, lại cù nách chị, vừa cù vừa nói: "Chị nói đi chứ..."
Hà Thanh Nhu giật mình ngửa lùi về sau, không lùi được bao xa đã bị dồn đến một góc sô pha, tiến thoái lưỡng nan.
"Chị né gì mà né," Lâm Nại nhanh tay chụp lấy cổ chân chị, nương đó kéo chị đè dưới thân mình, "Hết đường chạy nhé."
Hà Thanh Nhu ngẩn ngơ nhìn cô, bỗng chị giương môi mỉm cười. Chị biết mình không làm trái người này được, bèn dứt khoát nằm yên: "Tôi không tránh, chỉ là bị cô làm giật mình thôi."
Lâm Nại vốn chỉ định cù Hà Thanh Nhu, nhưng khoảng cách gần như vậy, đôi môi đỏ mọng trước mặt đang hé mở mấp máy, người dưới thân lại đẹp đẽ và mềm mại. Lâm Nại không khỏi hồi hộp, tim đập tình thịch, có gì đó rạo rực kêu gào trong cơ thể khiến cô tuân theo ý nghĩ trong lòng mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Như Mật Tựa Đường tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Mật Tựa Đường, truyện Như Mật Tựa Đường , đọc truyện Như Mật Tựa Đường full , Như Mật Tựa Đường full , Như Mật Tựa Đường chương mới