Chỉ cách vài mét, ánh mắt người này như dính chặt lên người chị, nồng cháy lại hoàn toàn không hề che giấu, nhìn đến mức khiến chị hốt hoảng.
Hà Thanh Nhu định gọi Trì Gia Nghi, nhưng Trì Gia Nghi đang cùng người khác trò chuyện hăng say, chị chỉ đành chờ. Chừng vài ba phút sau, Trì Gia Nghi mới trò chuyện xong và đi qua, nhưng không phải để lên xe trở về mà để gọi chị sang đó.
"Có hai đoàn xe đua, cậu muốn đi gặp không?" Trì Gia Nghi gõ cửa sổ xe, hỏi chị.
Triển lãm xe ở núi Tây Nam sẽ có một trận đua xe, được gọi là thi đấu hữu nghị, nhưng thực tế là để các công ty phô bày tính năng của xe bọn họ trên đường đua với mọi người, công ty giành được giải nhất nhất định sẽ vang danh lẫy lừng.
Trong bộ môn này, xe quan trọng, tay đua cũng quan trọng không kém. Thế nhưng chi phí để gây dựng đoàn xe đua là một con số khổng lồ. Thường thì các công ty quy mô tầm trung trở xuống sẽ thuê các tay đua chuyên nghiệp của những câu lạc bộ nổi tiếng, còn những công ty lớn như tập đoàn ô tô Đông Ninh, đương nhiên sẽ có đội đua riêng.
Có điều bọn họ cũng chỉ có một đội tay đua, bình thường đóng đô ở tổng công ty. Khi nào chi nhánh có cuộc thi đua xe thì báo lên tổng công ty để mượn người.
Chuyện đoàn đua do Lâm Nại phụ trách, Hà Thanh Nhu nhớ rõ chủ nhật tuần này bọn họ sẽ đến núi Tây Nam làm quen trước với đường đua, hiện tại hẳn là trong quá trình chuẩn bị huấn luyện. Nhưng không phải trước lúc thi đấu sẽ bị cấm uống rượu, hút thuốc ư? Sao bọn họ lại đến quán bar? Hà Thanh Nhu lại nghĩ đến Lâm Nại cũng có mặt, có thể là bọn họ tới đây dạo chơi mà thôi.
Chị mở cửa xe bước xuốngm đến gần bên kia mới phát hiện có một cô gái ăn mặc trung tính hơi giống Lâm Nại.
Lâm Nại gọi những người khác đến, giới thiệu: "Đây là một trong những người phụ trách triển lãm xe núi Tây Nam, tổ trưởng Hà Thanh Nhu."
Rồi cô lại giới thiệu với Hà Thanh Nhu: "Tề Phong, Bùi Thành Minh, Tưởng Hành Châu, người này..." Cô chỉ vào cô gái ăn mặc kiểu trung tính, "Diệp Tầm, em họ của tôi. Con bé và Tưởng Hành Chu đều thuộc đoàn đua. Nếu có chuyện liên quan đến đoàn đua, chị có thể tìm em ấy."
"Xin chào." Hà Thanh Nhu vươn tay về phía Diệp Tầm, lòng thầm kinh ngạc, những người này thoạt nhìn còn rất trẻ. Nhưng chị nghĩ lại, chẳng phải có những tay đua nổi tiếng trong khi tuổi đời còn rất trẻ sao, nếu không có thực lực thì những người này cũng sẽ không được gia nhập đoàn đua xe của Đông Ninh rồi.
Diệp Tầm bắt tay chị: "Chào chị, tổ trưởng Hà."
Hà Thanh Nhu hiền hòa mỉm cười, lại chào hỏi ba người còn lại. Tưởng Hành Châu kích động nói: "Mọi khi hay nghe A Nại nhắc đến chị, rốt cuộc hôm nay cũng được gặp mặt rồi. Chị Hà còn xinh đẹp hơn trên ảnh nữa."
Hà Thanh Nhu sửng sốt, mờ mịt nhìn cậu. Ảnh ư?
Tưởng Hành Châu thấy mình lỡ miệng, mặt đơ ra, vội vàng nói bồi: "Tài liệu, tài liệu đó mà, ha ha, trong tài liệu có ảnh của chị."
Những người khác đều chết lặng, thằng nhóc này thiếu điều viết hai chữ chột dạ lên mặt luôn rồi.
"Người bên kia," Lâm Nại đi ra đánh vỡ cục diện bế tắc, cô chỉ người phụ nữ bên cạnh Ngô Cấm, "Tưởng Hành Vân, là đại biểu lần này của tập đoàn Tưởng thị."
Những công tác sau triển lãm xe sẽ kết hợp với tập đoàn Tưởng thị để xử lí, những chuyện này không thuộc phạm trù trách nhiệm của Hà Thanh Nhu. Nhưng trong triển lãm xe chắc chắn phải tiếp xúc nhiều.
Nghe nói Tưởng Hành Vân là con gái của chủ tịch Tưởng, nhạy bén, giỏi giang, học vấn cao, năng lực mạnh; sau khi tốt nghiệp đại học liền tiến vào tập đoàn Tưởng thị, bắt đầu làm từ vị trí nhân viên quèn, đến bây giờ đã trở thành cánh tay đắc lực của chủ tịch Tưởng.
Hà Thanh Nhu không khỏi chú ý đến Ngô Cấm nhiều hơn. Tưởng Hành Vân là bạn của Lâm Nại, hiện lại đang trò chuyện rất vui vẻ với Ngô Cấm. Chỉ sợ là chị đoán không sai, Lâm Nại thật sự quen biết Ngô Cấm.
"Sau triển lãm xe, nếu chị Hà có rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé." Tưởng Hành Châu lại mở miệng.
Hà Thanh Nhu gật đầu, điềm đạm cười đáp: "Được, đến lúc đó tôi mời mọi người ăn cơm."
"Ui! Vậy cảm ơn..." Tưởng Hành Châu vui vẻ trả lời. Cậu còn chưa cảm ơn xong, đã bị Bùi Thành Minh lặng lẽ dùng cùi chỏ húc eo. Lần này cậu học khôn, sửa miệng thật nhanh, "Cảm ơn chị Hà đã có lòng, nhưng mà chuyện ăn uống làm sao để phái nữ tiêu tốn được, đương nhiên là tôi mời mọi người rồi. Nghe nói Nam Thành có nhiều món ngon đặc sắc lắm, đến lúc đó làm phiền chị làm hướng dẫn viên cho bọn tôi nhé."
"Được, tôi khá quen thuộc chỗ này."
"Duyệt, duyệt, duyệt! Vậy có cần kết bạn wechat không? Để tiện bề liên lạc." Tưởng Hành Châu vừa dứt lời, điện thoại di động cũng đã trình đến trước mặt Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu nhìn giao diện quét mã QR, ngạc nhiên với trình độ tự nhiên của cậu trai này. Chị hơi nghĩ ngợi, đang định lấy điện thoại ra kết bạn thì Lâm Nại nghiêng người ra chắn trước mặt chị: "Khuya lắm rồi, ngày mai có tập luyện không?"
Tưởng Hành Châu hậm hực cất điện thoại.
"Các chị cũng về sớm một chút, lái xe cẩn thận," Lâm Nại nói với chị, lại nhìn sang phía Ngô Cấm, "Đừng ở ngoài quá khuya."
Hà Thanh Nhu ừ một tiếng.
Tưởng Hành Châu gọi chị của cậu, Tưởng Hành Vân lên tiếng bảo sẽ đến ngay, đám người rời đi. Bọn họ đi chưa được mấy bước, Hà Thanh Nhu đã nghe được có người khẽ mắng: "Cậu đừng có hù người ta sợ."
Tưởng Hành Châu cười cười, ngượng nghịu gãi đầu: "Chắc không đâu..."
Bọn họ dần đi xa, những lời sau đó chị cũng không nghe được nữa. Trì Gia Nghi có hơi men trong người bèn lên xe ngồi nghỉ trước. Đang lúc chị định lên xe, Ngô Cấm đi đến đây.
Hà Thanh Nhu tạm thời chưa mở cửa xe, đợi khi Ngô Cấm đến, chị cân nhắc mở lời: "Chị Ngô, xin chị sau này đừng tặng hoa nữa."
Ngô Cấm không đáp, một hồi sau, chị ta mới nói: "Chị nghe Gia Nghi nói em thích hoa."
Bạn đang đọc bộ truyện Như Mật Tựa Đường tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Mật Tựa Đường, truyện Như Mật Tựa Đường , đọc truyện Như Mật Tựa Đường full , Như Mật Tựa Đường full , Như Mật Tựa Đường chương mới