4
Con ngươi màu đỏ!
Bốn tiếng vừa thốt ra khỏi miệng nhà sư râu bạc chẳng khác gì bốn nhát búa nện xuống tim tôi khiến tim tôi thắt lại.
Đám tăng lữ thôi không cười cợt nữa, hơn chục ánh mắt nhất loạt đổ dồn vào tôi, lướt lên lướt xuống như những cái bàn chải chà xát khắp người tôi.
Tôi không quen bị nhìn như vậy, bối rối đứng trơ ra tại chỗ.
Tiếng sáo đòi mạng lại vang lên chói gắt. Nhưng pho tượng Phật nặng nề là thế đột nhiên rung lên khe khẽ, nhịp rung hoàn toàn ăn khớp với nhịp sáo. Nói ra có vẻ nực cười nhưng đúng là tôi có cảm giác những pho tượng Phật đang nhảy múa theo tiếng sáo.
Tôi lại cảm thấy khó thở, tim đập dữ dội, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, miệng thở hồng hộc, ánh mắt nhòe đi, trước mặt trắng xóa như sương không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ biết đưa tay quờ quạng loạn xạ vào khoảng không trước mặt.
Trong cơn hoảng loạn, tôi túm được một thứ gì khô cứng, bỗng chốc cảm thấy một luồng khí vô cùng ấm áp dễ chịu truyền vào lòng bàn tay rồi lan khắp cơ thể. Tôi từ từ trấn tĩnh trở lại. Khi mở mắt ra, Tôi mới biết nắm trong tay tôi chính là bàn tay phải khô như khúc cây của nhà sư râu bạc.
Những nhà sư khác đã quay lại với bộ dạnh giống như tôi lúc đầu vừa bước chân vào tháp Chedi Luang, trán rịn đầy mồ hôi, miệng hối hả tụng kinh sang sảng.
"Ta cũng là người Hoa." Nhà sư râu bạc nhìn tôi với ánh mắt hiền từ, toát lên một vẻ cảm khái rất khó diễn tả. "Ta nghiêm cẩm tuân theo di huấn của sư phụ, tìm kiếm một người có cảm ứng với tiếng sáo của cổ người. Sua năm mươi năm, cuối cùng lại đợi được một người Hoa."
Những gì đang diễn ra ở đây vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi khiến tôi không biết phải nói gì. Nhưng nhìn vào sắc mặt của lão sư phụ, tôi đã lờ mờ nhận ra một thông điệp: "đại họa sắp đến".
"Không kịp giải thích nữa rồi, Mengrai, mau thế vào chỗ của ta." Nhà sư râu bạc bỗng cất giọng gấp gáp. "Ta còn có việc phải làm!"
Mengrai giật nảy mình, sắc mặt không rõ là kinh hãi hay vui mừng: "Achan, đệ tử..."
"Ngươi quên mất ngươi vừa nói gì ư?" Nhà sư râ bạc nhướng mày, chỉ vào tấm đệm của mình. "Mau lên!"
Suốt nãy giờ, bàn tay của lão sư phụ vẫn nằm nguyên trong tay tôi, làn khí ấm áp dạt dào tuôn chảy vào trong cơ thể tôi không ngừng nghỉ. Mengrai nhảy vội vài bước tới chỗ đệm cói, ngồi xếp bằng xuống, chắp tay trước ngực, bắt đầu lớn tiếng tụng kinh.
"Đừng lấy làm lạ, đây là số mệnh." Lão sư phụ rút tay về, đặt hai ngón tay cái vào huyệt thái dương, hai ngón trỏ tì vào nhau tạo thành một hình tam giác trước trán. Khi lão sư phụ buông tay ra, từ trong cặp mắt đỏ rực như lửa bừng lên ánh hào quang rực rỡ khiến tôi không mở mắt nổi.
Bạn đang đọc bộ truyện Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan, truyện Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan , đọc truyện Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan full , Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan full , Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan chương mới